Khoảng chừng nửa đêm, Lãnh Bá Siêu mới quay trở vào phòng.
Lúc này, Vệ Ngữ Đồng đã chìm vào giấc ngủ.
Cô nằm co ro trên một chiếc nệm mỏng trải ở dưới sàn khiến thâm tâm anh càng thêm chua xót mà chậm rãi tiến lại gần, khẽ đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt của người con gái, khàn giọng nói:
- "Em có biết anh yêu em nhiều đến nhường nào không? Anh làm sao có thể chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng ta đổ vỡ chứ? Chờ ngày mai khi tâm trạng cả hai chúng ta tốt hơn, anh sẽ nói lại chuyện này với em."
Dứt lời, Lãnh Bá Siêu đi về phía tủ mà nhìn lá đơn ly hôn đã có chữ kí từ một phía mà thẳng tay xé nát, sau đó ném thẳng vào sọt rác, lạnh giọng nói:
- "Chữ kí là của Diệp Linh Lang cho nên lá thư ly hôn này không có hiệu lực."
Tối đó, Lãnh Bá Siêu không ngủ trên giường mà nằm xuống chiếc nệm trải dưới sàn, ôm chặt lấy Vệ Ngữ Đồng đang nằm ngủ say bên cạnh.
Mãi cho tới sáng, Lãnh Bá Siêu giật mình tỉnh giấc.
Anh phát hiện người bên cạnh đã biến mất, kể cả chiếc vali đã được để gọn vào một góc mà hớt hải chạy xuống lầu.
Ngay khi anh vừa bước xuống thì nhìn thấy Tiểu Lan cũng vừa mới lờ mờ tỉnh dậy, chưa kịp tỉnh táo đã nghe anh lên tiếng hỏi:
- "Tiểu Lan, thiếu phu nhân đang ở bên trong phòng bếp sao?"
Liền lập tức, Tiểu Lan lắc lắc đầu phủ nhận, cô lên tiếng nói:
- "Không có.
Hình như khoảng ba giờ sáng, tôi có nghe tiếng người mở cửa.
Có khi nào là thiếu phu nhân đã âm thầm rời đi rồi không?"
Nghe đến đây, sắc mặt Lãnh Bá Siêu lập tức sa sầm xuống mà vội vàng lái xe rời đi tìm Vệ Ngữ Đồng.
Chiếc xe taxi đưa Vệ Ngữ Đồng đang trên đường lăn bánh thì bất ngờ bị đám người áo đen từ đâu chặn ngay phía trước.
Sau đó đập mạnh cửa khiến tài xế bên trong hoảng sợ mà co người bỏ chạy.
Vệ Ngữ Đồng cảm nhận bản thân đang gặp nguy hiểm, nhưng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, liền tỏ ra bình tĩnh mà trầm giọng nói:
- "Là cha nuôi sai các anh đến đây sao?"
Ngay