Nghe đến đây, Hàn Chấn Đông chỉ biết thở dài, sau đó trầm giọng nói:
- "Hóa ra, hôn nhân giữa Bá Siêu và Ngữ Đồng đều do định mệnh sắp đặt cả.
Nếu như biết được cô bé năm đó cứu mình là Vệ Ngữ Đồng, chắc hẳn cậu ấy sẽ xúc động đến nhường nào."
...***...
Lãnh Bá Siêu vẻ mặt tràn ngập căng thẳng mà cố gắng tăng tốc.
Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại vang lên, là số của Vệ Ngữ Đồng.
Liền lập tức, anh khẽ nở một nụ cười, nhưng cho đến khi bắt máy thì bên kia chẳng có ai trả lời.
Mãi một lúc sau, anh vô tình nghe được giọng nói trầm khàn của một người đàn ông với ngữ điệu đầy sự đe dọa ở đầu dây bên kia:
- "Ngữ Đồng, mau lấy điện thoại ra gọi cho tên Lãnh Bá Siêu bảo rằng mày đang gặp nguy hiểm.
Tao có chuyện cần trao đổi với nó."
Hàng lông mày Lãnh Bá Siêu khẽ nhíu lại.
Tuy nhiên, anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà tiếp tục lắng nghe câu chuyện ở phía bên kia.
- "Cha nuôi sẽ không bao giờ có được cổ phần của Lãnh thị đâu.
Bởi vì, Lãnh Bá Siêu sẽ không vì con mà chịu mất đi tất cả."
Vệ Ngữ Đồng gào thét mà đáp lại khiến Lãnh Bá Siêu phía bên này nghe được mà cảm thấy tim mình thật nhói:
- "Ngữ Đồng, em nghĩ rằng anh không yêu em sao?"
Bất ngờ, âm thanh tiếng bạt tay vang lên thật lớn, hướng thẳng vào mặt Vệ Ngữ Đồng đang bị trói chặt hai tay.
Vệ Trạch Minh mạnh tay nắm lấy tóc cô mà giật mạnh ra sau, nghiến răng nói chậm từng chữ:
- "Mày là kẻ vô danh bị chết trôi trên biển được tao mang về.
Không biết trả ơn còn cố tình ra mặt bảo vệ Lãnh Bá Siêu.
Rồi mày nhìn xem, mày một mực giữ kín thông tin cho nó, cuối cùng nhận được những gì? Là lá thư ly hôn hay là vẻ mặt khinh thường của Lãnh Bá Siêu?"
Nghe đến đây, Lãnh Bá Siêu không nhịn được nữa mà gào thét thật lớn nhằm muốn người phía bên kia nghe thấy.
Cảm nhận dường như có ai đó đang gọi mình, Vệ Trạch Minh khẽ đảo mắt nhìn xung quanh.
Một lúc lâu sau, ông ta phát hiện chiếc điện thoại đang nằm nửa vời trong túi quần của Vệ Ngữ