Trước câu hỏi hồn nhiên của Lãnh Bá Siêu, cả nhà không đáp mà chỉ nhìn nhau cười.
Lãnh phu nhân ngay khi nhìn thấy cô con dâu liền lập tức rời khỏi ghế mà đi lại gần dìu lấy tay Vệ Ngữ Đồng đến vị trí ghế trống đã chuẩn bị sẵn mà ôn nhu nói:
- "Cha mẹ thực sự rất vui khi thấy hai đứa yêu thương, bảo vệ nhau thế này."
Nghe những lời này, suýt chút nữa khiến Vệ Ngữ Đồng bật cười thành tiếng nhưng vẫn kịp thời nhịn lại mà nở nụ cười thật trân với mọi người, cô đáp:
- "Dạ vâng.
Bá Siêu yêu thương con lắm ạ đến mức để con ngồi đợi tới..."
Cô chưa nói dứt câu thì bóng người đang đứng cách đó không xa lướt nhanh như cơn gió thoáng chốc đã ở ngay bên cạnh cô.
Lãnh Bá Siêu nhanh tay bịt miệng cô lại khiến cho mọi người xung quanh ngơ ngác.
Lãnh lão gia không hiểu nổi hành động này của anh mà trầm giọng hỏi:
- "Sao con khi không lại bịt miệng con bé? Để con bé trả lời đi chứ."
Vệ Ngữ Đồng nghiêng đầu một cái, cô còn nháy mắt tỏ vẻ đắc ý trước sự bênh vực từ phía cha chồng.
Cả hai không ngừng nháy mắt như thể đang tranh cãi.
Ngôn ngữ hình thể bằng ánh mắt được xuất hiện cũng kể từ đây.
Vệ Ngữ Đồng nở nụ cười thật trân khiến Lãnh Bá Siêu sớm biết cô đang diễn mà chề môi tỏ vẻ chê bai.
Ngay lập tức, cô trừng mắt nhìn anh, nhướng mày.
- "Anh nghĩ tôi không dám nói với cha mẹ việc anh để tôi chờ đợi đến tận nửa đêm vì đi tìm tình nhân bên ngoài sao?"
Mặc dù cô không thốt lên lời nào, nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập sát khí cùng với vài biểu cảm cảnh cáo, Lãnh Bá Siêu sớm đã hiểu ra mà lắc đầu thật mạnh, sau đó dùng tay quẹt ngang cổ mình một cách thật dứt khoát mà đáp trả.
- "Tôi đã nói không có là không có.
Nếu cô mà dám hé miệng kể lại chuyện tối qua thì cô biết kết cục của mình ra sao?"
Vệ Ngữ Đồng nghiến chặt răng, cô toan đứng bật dậy thì người bên cạnh đã một tay giữ chặt vai cô, tay còn lại làm động tác lau lau miệng cô, nhìn về phía ông bà Lãnh đang ngơ ngác, mỉm cười đáp:
- "Đâu có.
Khi nãy cô ấy vừa ăn vừa nói chuyện suýt chút nữa bị sặc