"Tú Lệ, chúng ta ly hôn đi.
Kể từ nay về sau, tôi không muốn có bất cứ liên can gì đến bà."
Hàn Chấn Đình lạnh lùng cất giọng khiến người bên cạnh trở nên ngơ ngác.
Liền lập tức, Lâm Tú Lệ nắm lấy tay áo của ông, gằng giọng hỏi lại:
- "Lão gia, ông đang nói gì vậy?"
Thái độ Hàn Chấn Đình lúc này đã vô cùng dứt khoát, lạnh giọng đáp:
- "Những lời tôi đã nói, sẽ không rút lại."
Dứt lời, ông hướng người nhìn sang phía Hàn Chấn Đông, vẻ mặt có chút tội lỗi mà trầm giọng nói:
- "Cha sẽ cắt đứt với người phụ nữ độc ác này.
Còn những gì mà bà ta đã gây ra, con cứ theo luật pháp mà làm.
Từ nay về sau, cha sẽ không can thiệp đến cuộc sống hôn nhân của con nữa."
- "Lão gia."
Nói rồi, ông xoay người trở lên trên lầu trước sự bàng hoàng của người còn lại.
Sau khi ông rời đi, Hàn Chấn Đông khẽ nhếch môi cười nhạt, nhìn Lâm Tú Lệ, dõng dạc nói:
- "Không có cha tôi chống lưng, bà chuẩn bị ngồi tù rục xương đi."
Nghe đến đây, Lâm Tú Lệ suy sụp hoàn toàn mà gục đầu bật khóc nức nở.
Chính bà đã tự đạp đổ hạnh phúc vốn có của mình.
Tự tay hủy đi tất cả mọi thứ.
...***...
Hàn Chấn Đông lái xe trở về nhà.
Ngay khi vừa tiến vào cửa, vẻ mặt vốn đang cau có vì những gì đã qua lập tức vui vẻ trở lại.
Anh không chỉ mừng vì công lý giành chiến thắng mà còn vì sau sự việc này, phần nào giúp cha anh tỉnh ngộ về người phụ nữ tàn ác ấy.
- "Dì Trương, Quế Anh đâu rồi ạ?"
Vừa nhìn thấy dì Trương anh đã lên tiếng hỏi han vợ mình khiến bà sớm đã hiểu ra mà bật cười, sau đó chỉ tay về phía nhà bếp, nói:
- "Cô ấy loay hoay ở trong đó từ sáng tới giờ.
Nghe bảo đang tìm tòi học làm bánh thì phải."
Khóe môi Hàn Chấn Đông không nhịn được mà mỉm cười với dì Trương, liền sau đó, anh chậm rãi đi vào bên trong phòng bếp.
- "Không phải.
Mình lại làm sai cách rồi."
Quế Anh gương mặt lấm lem bột mì mà lẩm bẩm một mình.
Bất chợt, cô cảm nhận một cái ôm ấm áp của người từ sau mà giật mình ngoảnh đầu lại.
Hóa ra là Hàn Chấn Đông.
- "Nhà bếp đang yên đang lành, khi không em lại góp gió bão đến làm gì?"
Anh lên tiếng châm chọc khiến cô phút chốc đã nhận ra mà tối sầm mặt lại, sau đó dừng ngay hành động trộn bột của mình, giận dỗi nói:
- "Phải rồi.
Em vụng về, không giỏi như bao người khác.
Có phải anh nên suy nghĩ tìm thêm