Cô chớp mắt vài cái từ trạng thái sắp khóc không thành sang gương mặt lãnh đạm, ánh mắt kiên định nhìn về Mộc Dương Xuân, người phụ nữ đạp giày cô vào hôm trước.
“Cô ta định diễn thứ gì nữa thế?”
“Nhục nhã chưa đủ hay sao?”
Cao Tử Hạ chóng một tay lên bàn xoay người, làm động tác giả lên đạn, chĩa thẳng vào đầu Mộc Dương Xuân, giọng nói có thêm vài phần uy lực: “Tôi không muốn yêu đương với tội phạm.”
Tiếng cười im bặt, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng, làn gió thổi từ điều hòa từ nãy giờ luôn không hiện diện đột nhiên làm cho mọi người run bần bật.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay đơn đọc của người hướng dẫn, dần dần sau đó thêm vài người hòa nhịp.
Hai tay hạ xuống chậm dần, ánh mắt thoát khỏi sự đề cao cảnh giác, tóm lại không xem mình là người duy trì công lý, quay về dáng vẻ Cao Tử Hạ.
“Kiểm soát biểu cảm rất tốt, nhưng đoạn thoại vừa rồi không có trong kịch bản.” Người hướng dẫn nhìn cô với ánh mắt đầy bối rối.
Cả lớp cười phá lên, chỉ duy Mộc Dương Xuân vì màn diễn vừa rồi nhất thời cười không nỗi, thời khắc đó bản thân như thật sự đứng dưới họng súng chịu sự đe dọa của cảnh sát, tình thế được đẩy lên cao nếu phải lựa chọn thì thật sự phải nổ súng.
Cao Tử Hạ mỉm cười: “Lúc nãy nhất thời hứng lên, thành thật xin lỗi.”
Kiểu cách ăn nói không quá mềm mỏng, khác biệt so với người sống trong vỏ bọc cũng chẳng đến nổi hầm hố ra oai, vừa đấm vừa vừa xoa khiến Mộc Dương Xuân bị chấn chỉnh.
Mỗi ngày đi học về từ lớp diễn xuất Cao Tử Hạ đều cố làm lành với tên ma bệnh, sống vất vưởng trong căn nhà to lớn.
Mọi cố gắng nỗ lực đều vô ích, thức ăn cô nấu hắn gạt sang một bên, ra lệnh cho Thạch Lý nấu lại bữa khác, có lúc còn chẳng muốn nhìn mặt.
Đó cũng là lần cuối cô nhìn thấy Lam Vũ Hàn bước ra khỏi cửa nhà, khoảng cách giữa bọn họ ngày càng một lớn, dường như quay về vạch xuất phát.
Xe buýt thả Cao Tử Hạ xuống đoạn đường vắng, còn phải đi một đoạn đường khá dài để đến được nhà.
Cô sải bước tiến về phía trước, hiếm khi nghe tiếng động cơ xe, ngoái đầu nhìn lại phía sau xem là đại nhân vật nào tìm đến Lam Vũ Hàn.
Ánh mắt phản chiếu hai chiếc xe màu đen đang điên cuồng lao thẳng về phía mình, Cao Tử Hạ vừa nhìn đã nhận ra bảng số xe lần trước chặn đánh.
Lần này tìm đến không đơn giản là hỏi thăm sức khỏe nhau.
Nhìn về phía trước con đường về nhà vẫn còn xa, chạy bộ làm sao có thể sánh với ô tô.
Cao Tử Hạ ném chiếc túi sang một bên, đâm thẳng vào rừng chạy bạt mạng.
Khung cảnh rượt đuổi này làm cô nhớ đến đoạn ký ức chạy trốn cùng tên đội trưởng, hắn chạy phía trước mở đường, cô đuổi theo phía sau lẩn trốn đám người đang truy đuổi.
Cả hai bảo vệ