“Mục đích đương nhiên là trả thù, tống tiền.” Cô chống cằm hồi tưởng lại khi đấy “Vị cảnh sát kia đã đến cứu tôi ra khỏi hang ổ của mấy tên bắt cóc, hai bên giao chiến ác liệt, tôi thì trốn một góc nhìn vị cảnh sát tay đấm chân đá, rồi lộn nhào xử lý hết mấy tên tép riu.”
Cao Tử Hạ tiếp tục nói, trong ánh mắt hiện rõ sự tôn sùng: “Vị ấy như người duy trì công bằng, phân rõ trắng đen, là khắc tinh của những kẻ dùng tiền che đậy tội ác.”
“Oai hùng thế sao?” Ánh mắt Lam Vũ Hàn cực kỳ phức tạp.
Đã đọc qua sơ yếu lý lịch, điều liên quan đến Cao Tử Hạ, những chuyện xoay quanh gia đình họ Cao, họ hàng gần xa, sự kiện lớn nhỏ.
Lam Vũ Hàn biết rõ chẳng có phi vụ bắt cóc tống tiền nào cả.
Đại tiểu thư nhà họ Cao bị bắt cóc? So với việc đem tiền đến chuộc khả năng cao là bỏ mặc, tùy bọn người xấu xử lý.
Hắn thu lại ánh mắt, khẽ cười hỏi: “Thích người đó?”
Cao Tử Hạ thẳng thắn gật đầu, thầm nghĩ bản thân ở đời trước đã chết rồi, triệt để cắt đứt các mối quan hệ, không còn ai biết đến sự tồn tại, rằng cô là ai.
“Tôi là chồng cô, thừa nhận như thế dường như không được hay cho lắm.” Lam Vũ Hàm làm bộ làm tịch nói.
“Là giả mà.”
Cạch!
Tiếng mở cửa phá tan bầu không khí, người phụ nữ lúc nãy nói đỡ cho cô xuất hiện một cách đầy bất ngờ, vẻ mặt sửng sốt hỏi: “Cái gì là giả?”
Bà ấy tên Nghiêm Hải Quỳnh, mẹ của Lam Vũ Hàn là phu nhân của Lam Nhật Tâm, xuất thân từ gia đình danh giá, gia đình có truyền thống làm kinh doanh nhưng mối hôn nhân của hai nhà Lam – Nghiêm không phải vì mục đích liên hôn thương mại.
Lam Vũ Hàn chính là kết quả cho cuộc tình viên mãn, gia đình trọn vẹn, bằng chứng là hắn được nuôi dạy rất tốt.
Muốn dọn ra ở riêng là dọn, nói không lấy vợ là không ai ép, mãi đến khi bản thân bị thương bất đắc dĩ phải chấp nhận.
Cao Tử Hạ kinh hãi đứng bật dậy, cuối người thành khẩn nói: “Vừa rồi con chỉ nói đùa với anh ấy.”.
truyện đam mỹ
Nghiêm Hải Quỳnh vội vàng đến đỡ người dậy: “Đừng sợ hãi như thế, ta không có ăn thịt người.”
“Người lên đây làm gì?” Hắn nhíu mày hỏi.
Ngồi xuống ghế, Nghiêm Hải Quỳnh bày ra vẻ mặt sầu não: “Nhìn cái loại người đó, không chịu nỗi.”
Cao Tử Hạ ngại ngùng lên tiếng: “Con nên xưng hô như thế nào đây ạ?”
Hải Quyền ngạc nhiên nhìn đứa con trai của mình, lát sau mở miệng: “Ta là mẹ của nó, từ nay về sau gọi là mẹ.”
“Dạ?”
“Gọi mẹ!”
“Mẹ, con…”
“Được rồi, được rồi.” Nghiêm Hải Quỳnh xua tay nói tiếp “Lúc nãy con chưa ăn được gì mau dùng bữa đi, đừng để ý