Trong lúc cô tắm hắn cũng phải chuẩn bị cho bản thân, quần âu áo sơ mi đen, vest khoác ngoài sau cùng là cà vạt có họa tiết xanh lam, kệ trưng bày phụ kiện như đang cố ý mời gọi nhưng Lam Vũ Hàn phớt lờ cầm lấy chiếc đồng hồ hôm qua bản thân vứt ở bàn tiếp tục dùng lại.
Bậc thang dẫn dối cho hai người bọn họ, xuống sảnh vừa vặn có thể dùng bữa sáng.
“Con sẽ ăn sáng ở công ty.
” Lam Vũ Hàn lạnh nhạt thông báo.
“Gấp cái gì?” Lão phu nhân tiếp tục nói “Chẳng phải hôm qua nói là đem Diên Ảnh đi cùng sao?”
“Đó là người nói, con vẫn chưa đồng ý.
”
Diên Ảnh vui vẻ lên tiếng: “Không sao đâu, con có thể tự đi.
”
Lão phu nhân kiên định nhả ra hai chữ: “Không được.
”
Cao Tử Hạ thở ra một hơi, lay nhẹ tay người bên cạnh đè thấp giọng: “Đi cùng nhau cũng không sao.
”
Hắn miễn cưỡng mở miệng: “Được, nhưng con đi ngay bây giờ, không đợi dù chỉ một giây.
”
Cô ta nghe thấy thế thì đứng dậy cười nói: “Vậy con đi trước, lát nữa ăn cùng với anh Vũ Hàn.
”
Lão phu nhân khẽ vỗ vỗ vào tay Diên Ảnh, từ trong ánh mắt chứa bao nhiêu sự cưng chiều: “Đừng để bụng đói.
”
Lam Vũ Hàn không muốn nhìn thấy cảnh này, nắm tay Cao Tử Hạ rời đi trước, đến ngưỡng cửa hắn đột nhiên cuối người nhận lấy đôi giày cao gót từ tay người làm cẩn thận đeo nó cho cô.
Sau khi hoàn thành, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Có khó chịu không?”
“Rất vừa chân.
” Cô mỉm cười hỏi “Đây là mua khi nào vậy?”
“Hôm qua, sáng nay được trợ lý đem đến.
”
Lam Vũ Hàn cùng cô ra bên ngoài, chậm rãi bước xuống những bậc thang, xe đã được người làm chuẩn bị sẵn.
Diên Ảnh sau khi chật vật đuổi theo hai người bọn họ thì đứng bên cạnh nũng nịu nói: “Anh Vũ Hàn, em… Em muốn ngồi phía trên được không?”
“Được.
”
Sau lời nói của hắn một chiếc xe khác đỗ ngay phía sau, Lam Vũ Hàn thờ ơ nói: “Cô ngồi ở đâu, tùy thích.
”
Cao Tử Hạ đứng bên cạnh còn cảm nhận được độ lạnh lùng của người đàn ông này, lần đầu tiên cả hai gặp nhau cô bị đối xử giống với Diên Ảnh còn nghĩ bản thân bị ghét, vấn đề nằm ở Lam Vũ Hàn ai hắn cũng ghét mà thôi.
Hắn mở cửa giúp, cô ngoan ngoãn ngồi vào trong, chiếc lamborghini trắng lao nhanh trên đường bỏ xa chiếc xe phía sau một khoảng cách lớn, cảnh vật hai bên đường như thể được tua nhanh.
Địa điểm dừng chân ấy vậy mà không phải công ty nào cả, Cao Tử Hạ bước ra ngoài với sự che chở của hắn, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy trước mắt là một nhà hàng gần biển với thiết kế ba tầng.
“Anh trốn việc?” Cô hoang mang hỏi “Lão phu nhân đã già rồi anh còn chọc tức nữa, đứa cháu ngỗ nghịch.
”
“Vẫn còn sớm, chúng ta ăn rồi đến cũng không muộn.
” Hắn điềm tĩnh đáp lời.
Phòng ăn đã được đặt từ trước, theo như thường lệ