Cậu nhóc ngồi với ly kem mua ở cửa hàng bên cạnh, vui vẻ nhâm nhi nó.
Cao Tử Hạ chống cằm tự hỏi vì sao mình phải giúp chủ nhân của chiếc túi xách, tại sao giúp cậu nhóc? Đã nói làm một công dân bình thường, không mang nghĩa vụ trên vai cơ mà?
“Thật là thảm.” Cô nhỏ giọng.
Những điều đó dường như được rèn dũa, cho dù có thế nào đi nữa sẽ chẳng bị ăn mòn, nhìn thấy việc gay mắt có chết cô cũng phải dấn thân vào.
Cao Tử Hạ mỉm cười hỏi: “Em tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?”
Cậu nhóc nhìn cô bằng đôi mắt long lanh, đáp tròn vành rõ chữ: “Em tên Lưu Hạo Nhiên, ba em là Lưu Hạo Bình.
Năm nay em vừa tròn năm tuổi.”
“Ba và em vì sao bị lạc nhau thế?” Cô khó hiểu hỏi.
Ánh mắt nhìn xuống, Lưu Hạo Nhiên nhỏ giọng: “Ba nói đi mua bóng bay cho em, trong lúc đợi em nhìn thấy một người giống ba, nên đã đi theo.”
Đôi mắt cậu nhóc ngập nước, vừa lo sợ sẽ không tìm gặp được người thân vừa sợ hãi chuyện gặp lại sẽ bị mắng cho một trận té tát.
Cao Tử Hạ dùng khăn giấy lau nhẹ hàng nước mắt, chẳng dám mạnh tay sợ làm cậu nhóc đau.
“Ba sẽ càng xót khi nhìn thấy em khóc.” Cô hạ giọng “Kem còn đang đợi em thưởng thức nó.”
Cậu nhóc quay sang nhìn ly kem dần tan ra thì lập tức nín khóc.
Ngồi được một lúc đã thấy người đàn ông vội vã chạy đến, lòng ngực phập phồng thở gấp, sắc mặt trắng bệnh, ánh mắt nhìn quanh muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Cao Tử Hạ vội đưa tay lên ra hiệu cho người kia dễ xác định vị trí.
“Đừng gấp.” Cô hỏi “Anh là Lưu Hạo Bình?”
Hơi thở trở nên ổn anh định, anh đáp: “Đúng vậy.”
Lưu Hạo Bình chắp tay thái độ thành khẩn: “Cảm ơn cô đã trông con tôi.”
“Không có việc gì, tôi lại đang rảnh rỗi.” Cao Tử Hạ dùng khăn giấy lau miệng cho cậu nhóc, tiếp tục nói “Anh đừng vội mắng cậu nhóc, sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của đứa bé, cứ từ từ lý giải điểm sai.”
“Tôi nhất định sẽ làm theo lời cô nói.” Lưu Hạo Bình bế cậu nhóc trên tay mới cảnh thấy yên tâm.
Trái tim đập loạn nhịp không phải vì chạy đường dài đến đây, là do anh sợ suốt đời này sẽ không tìm lại Lưu Hạo Nhiên.
Một phần lỗi nằm ở bản thân, thời điểm đó không nên bỏ cậu nhóc lại mới đúng.
“Không còn việc gì nữa, anh có thể dẫn cậu nhóc về nhà rồi.” Cô vui vẻ nói.
“Hiện tại cô có rảnh không, tôi muốn mời một bữa cơm.” Lưu Hạo Bình ái ngại nói “Có phải hơi đường đột không?”
Cao Tử Hạ lắc đầu nói: “Tiếc quá, tôi ăn rồi mới ra ngoài.”
“Vậy, vậy có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?”
“Dĩ nhiên là được.”
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc, bọn họ tạm biệt nhau từ đó.
Lưu Hạo