“Cạch…” Cánh cửa lớn được thư ký cẩn thận khép lại.
Căn phòng VIP rộng rãi chẳng mấy chốc đã giải tán sạch sẽ, sự ồn ào náo nhiệt lúc nãy cũng tan thành mây khói, tựa như bị một tầng kết giới trong suốt như băng bao phủ.
Hàng mi cong cong của Hạ Nam Chi khẽ run, tầm mắt dừng ở phía đối diện.
Người đàn ông ngồi trên ghế có phong thái nghiêm túc điềm tĩnh, ngón tay thon dài thờ ơ miết nhẹ tách trà nóng do người tổ chức dâng lên, nhưng không uống một ngụm.
Khuôn mặt quen thuộc kia khiến cô hơi hoảng hốt.
Sao lại là anh tới?
Nếu nhớ không lầm thì cô gọi Trì Lâm Mặc tới mà?
Hạ Nam Chi nhíu mày, đang định lấy di động ra xác thực.
Có lẽ là nhận ra ánh nhìn chăm chú của cô, Tạ Thầm Ngạn đột nhiên ngước mắt lên.
Tầm mắt chưa kịp né tránh của Hạ Nam Chi cứ thế đụng thẳng vào con ngươi đen láy của người đàn ông.
Cô chưa kịp phản ứng thì đã thấy ngón tay thon dài của đối phương nhấc ấm trà tinh xảo màu trắng sứ lên, hạ thấp địa vị tự rót một tách rồi thong thả đẩy tới: “Muốn uống trà à?”
Đuôi mắt Hạ Nam Chi vô thức rũ xuống.
Dưới ánh đèn, ngón tay thon dài trắng lạnh của người đàn ông hơi cong lên. Nhưng nốt ruồi nhỏ đỏ rực nằm giữa ngón cái và ngón trỏ kia cũng đủ thiêu đốt đôi mắt đen nhánh của cô.
Trong đầu lại bất giác miên man.
Cô nhanh chóng dời tầm mắt, để tránh mình lại gợi nhớ hình ảnh sắ/c tình nào đó.
Như nghĩ đến chuyện gì đó, Hạ Nam Chi tỉnh táo lại, hơi ngồi thẳng người dậy. Cô vốn mặc váy dài chấm đất màu sương, bờ vai trắng nõn xinh đẹp thay đổi trạng thái lười biếng lúc trước: “Ai muốn uống cái này chứ.”
“Ngược lại là anh đấy….Mặc Mặc đâu rồi?”
Thấy dáng vẻ chỉ hận không thể phân rõ giới hạn của cô, vẻ mặt Tạ Thầm Ngạn nhạt đi vài phần, cầm lấy tách trà bị cô từ chối rồi bình tĩnh nhấp một ngụm: “Bận việc nên tôi đến.”
Hạ Nam Chi vốn dĩ chỉ từ chối ngoài miệng, nào ngờ anh lại lấy tách trà về lại.
Cô sửng sốt vài giây.
Đôi môi đỏ nhạt khẽ nhếch lên: “Nhân vật lớn như sếp Tạ đây, e là tôi mời không nổi.”
Câu nói này, nghe vào tai cứ như lời ‘khen ngợi mỉa mai’.
Đổi lại là người khác, cho dù ăn gan gấu mật báo cũng không dám càn rỡ như vậy trước mặt Tạ Thầm Ngạn.
Thế nhưng Tạ Thầm Ngạn không hề tức giận, đôi môi mỏng thấm qua nước trà lại càng tươi tắn, càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú mang vẻ đẹp hại nước hại dân kia.
Anh khẽ đáp lại một tiếng, đồng tình với câu này của cô: “Em nói chí lý, quả thật không mời nổi.”
“……”
Hạ Nam Chi không khỏi biến sắc, vô cùng hoài nghi anh đang ám chỉ thân phận của cô chỉ là một diễn viên tuyến mười tám nhỏ bé, rồi như không phục muốn chửi thề một tiếng, nhưng ngẫm nghĩ thế nào lại ngừng lại.
Đi so quyền thế tài lực với một nhà tư bản chẳng dính chút thất tình lục dục của phàm nhân như anh, chẳng khác nào tự rước lấy nhục!
Lời nghẹn ngào giữa môi, hồi lâu mới sau cô mới khẽ mỉm cười: “Vậy anh hạ tấm thân cao quý đến đây làm gì, xem trò cười của tôi à?”
Đôi mắt Tạ Thầm Ngạn hơi nheo lại, vừa định mở miệng thì điện thoại di động đặt trên bàn bỗng nhiên đổ chuông.
Bầu không khí dường như ngưng đọng.
Ngoại trừ tiếng chuông làm trái tim người ta khó chịu thì không còn gì khác.
Ánh mắt Tạ Thầm Ngạn lướt qua màn hình, vẫn chưa vội nhận máy, ngược lại còn nhàn nhã nhướng mi nhìn về phía cô, giọng nói lạnh lùng xen lẫn ý tứ sâu xa: “Trả nợ.”
“Trả nợ?!” Hạ Nam Chi động não, lập tức hiểu ý anh.
Sự giáo dưỡng được rèn đúc cả một đời đều sử dụng hết vào lúc này, ngay cả đuôi mắt cũng nhuốm màu son nhạt.
Anh đang tức giận.
Lúc này, anh dường như cảm thấy tức giận không đủ, lại chậm rãi bổ sung một câu: “Nhưng chỉ lần này thôi.”
Ngày hôm sau.
Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên lần thứ mười, một cánh tay mảnh khảnh với nước da trắng như tuyết chậm rãi ló ra khỏi chăn mỏng, đầu ngón tay lần mò tìm được chiếc di động đang reo inh ỏi.
“Alô?” Hạ Nam Chi mới vừa tỉnh lại, cổ họng còn hơi khàn, lộ ra âm sắc uể oải mềm mại.
Đàm Tụng bên kia điện thoại đã miễn nhiễm với cô từ lâu, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, anh ấy chậc một tiếng: “Aiza, không hổ là nữ minh tinh có người chống lưng, mặt trời lên cao rồi mà vẫn còn ngủ sao?”
Mấy chữ ‘có người chống lưng’ kíc/h thích Hạ Nam Chi. Cô ngồi dậy khỏi giường, đôi chân như ngọc trắng nhẹ nhàng rơi xuống thảm, mu bàn chân cong cong thành một hình vòng cung tuyệt đẹp, vừa lúc ánh mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa sổ lụa trắng chiếu vào mép giường, phủ lên da thịt trầ.n trụi của cô một tầng ánh sáng mỏng.
Có hơi nóng.
Cô người chống lưng nào chứ?
Không đợi Hạ Nam Chi rút chân về.
Một giây sau, Đàm Tụng lại cao giọng nói: “Em có đang nghe đó không?”
“Nghe rồi, công việc…“
Hạ Nam Chi kéo dài giọng, ngữ điệu miễn cưỡng: “Là web drama kinh phí thấp mà tháng trước anh chiến đấu hăng hái ở Tinh Kỷ cho em, vào đoàn chỉ cần quay một ngày, mười phút là có thể đóng máy đúng không?”
Đàm Tụng lúng túng vài giây, bày ra thái độ của quản lý chuyên nghiệp: “Có còn hơn không…”
Bởi vì tuyến mười tám nên mới có vẻ quý trọng lượng công việc ít đến đáng thương trong lịch trình nghệ sĩ bình thường của Hạ Nam Chi, cho dù chỉ có một ngày.
Anh ấy gửi ảnh chụp màn hình hẹn xe qua mạng: “Tóm lại là em đừng lề mề, tài xế sắp chạy đến dưới lầu rồi đấy.”
”Em mau tới đây đi!”
Còn có chuyện quan trọng muốn hỏi cô!
Hạ Nam Chi rũ mắt nhìn, xoay người đi vào phòng tắm, thay váy dài đến mắt cá chân.
Trước khi ra khỏi cửa, cô có thói quen mở tủ thủy tinh dùng để cất giữ vật phẩm ra, cổ tay dừng ở giữa không trung giây lát, như nhớ tới gì đó bỗng nhiên xoay người lại, lấy cây ô giấy thuần trắng lẳng lặng đặt ở bên cạnh tủ đi.
*
Cuối tháng sáu, Tứ Thành giống như ánh mặt trời chói chang, không khí đặc quánh không có lấy một hơi gió gần như muốn tan chảy.
Chờ Hạ Nam Chi đến phim trường Hoành Điế..m đã là nửa giờ sau.
Cô cầm chiếc ô giấy che ánh nắng trên đỉnh đầu, chậm rãi đi về phía studio. Mái tóc dài như gấm đen rủ xuống phía sau, tôn lên eo thon xương nhỏ, mặt mày xinh đẹp tựa như bức tranh cung nữ cổ trang được bậc thầy cẩn thận họa từng nét bút, dáng vẻ giơ tay nhấc chân như tạc trong xương cốt, đẹp đến mức khiến người qua đường không rời mắt được.
Đàm Tụng vội chạy về phía cô: “Hay rồi, sớm biết thời tiết quỷ quái thế này đã không thúc giục em, nữ chính trong phim vẫn chưa đến.”
Hạ Nam Chi thu ô lại đưa cho anh ấy: “Hả?”
Kinh phí của hạng mục web drama này không nhiều lắm, nghe nói đạo diễn đã dùng phần lớn thù lao đóng phim mới mời nữ chính tới diễn, cho dù người ta thường xuyên đến đoàn làm phim muộn thì trong một đống diễn viên mới này, địa vị có vẻ vẫn rất —— tôn quý.
Mà đạo diễn ngoài việc ngồi xổm ở phim trường phì phèo điếu thuốc thì chỉ biết để cả đoàn đứng nhìn.
Đàm Tụng dẫn Hạ Nam Chi đi tìm một nơi mát mẻ, hạ thấp giọng, che miệng sợ bị người ta nghe lén: “Tối hôm qua là vị kia đưa em về nhà à? Em dậy muộn như vậy, là anh ấy giữ lại qua đêm sao?”
Lời này mang theo chút chờ mong: “Có đề cập tài nguyên với em không?”
Gọi điện thoại sợ bị người ta nghe lén nên anh ấy không dám nhiều lời, kỳ thật nội tâm đã sớm giống như mèo cào.
Theo lý thuyết thì diễn viên tuyến mười tám như Hạ Nam Chi không có khả năng có liên quan gì đến nhân vật cỡ cấp bậc này.
Tuy nhiên…
Đàm Tụng nhìn gương mặt xinh đẹp thanh thoát không giống người phàm của cô, nhớ lại chuyện lúc cô vừa mới ra mắt được rất nhiều nhà đầu tư hào phóng ném ngàn vàng, lại cảm thấy khả năng này cũng không phải là không có.
Không đề cập đến thứ hạng, khuôn mặt này chính là vũ khí.
Hạ Nam Chi vừa nghe vậy thì biết anh ấy hiểu lầm.
Cô khẽ nhíu mày, hỏi: “Anh nói cái gì?“
”Bọn em trong sạch…” Bỗng nhiên dừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Tối hôm qua rất trong sạch!”
Vẻ mặt Đàm Tụng tiếc hận.
Người chống lưng.
Cứ như thế rơi tõm xuống bùn.
Hết rồi sao?
”Không đúng.” Đàm Tụng nghĩ đi nghĩ lại, liếc xéo cô một cái: “Vậy làm sao em kêu anh ấy tới được?”
Vẻ mặt Hạ Nam Chi bình tĩnh, khóe môi cong lên: “Thật ra là công lao của Hạ Lai.”
Hạ Lai là một con mèo nhỏ trà trộn ở Hoành Điếm.
Năm ngoái nó bị chó hoang gần đó cắn bị thương, dáng vẻ đáng thương trốn ở trên cành cây, vừa vặn được Hạ Nam Chi đang làm khách mời trong đoàn làm phim bắt gặp, bèn dùng cá khô dỗ nó xuống ——
Sau đó, dứt khoát gọi là Hạ Lai.
Mà giờ phút này, vẻ mặt Hạ Nam Chi nhìn rất vô hại: “Hạ Lai giao thiệp rất rộng, không ít tiền bối đến Hoành Điếm đều cho nó ăn, là em thông qua nó mới biết đến Trì Lâm Mặc.”
Đàm Tụng hoài nghi nói: “Cho nên người tối hôm qua em gọi tới là ca thần Trì Lâm Mặc, anh ấy bận việc nhưng vẫn tìm người giúp em?”
Hạ Nam Chi đón tầm mắt anh ấy, nở một nụ cười như nước chảy: “Ừm.”
Được rồi.
Đàm Tụng không nhìn ra dấu vết cô nói dối, tạm thời tin tưởng.
Nội tâm có chút đáng tiếc.
–
Hạ Nam Chi ngồi trong phòng hóa trang của đoàn làm phim đợi cả buổi chiều, cuối cùng bên phía đạo diễn thông báo nữ chính không đến quay.
”Nghe nói là đi thử vai cho bộ phim mới của đạo diễn Dương Dực.” Đàm Tụng âm thầm cà khịa với cô, đồng thời cầm điện thoại di động đặt mua một hộp cá khô cao cấp trên mạng cho mèo con.
Đặt hàng xong.
Anh ấy càng nghĩ lại càng ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’: “Em xem, đây là sức mạnh của lưu lượng.”
Cửa chớp phòng hóa trang đóng chặt, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua khe hở chiếu vào sườn mặt Hạ Nam Chi, cô vùi mình trong ghế bành, từ chối mở miệng nói chuyện, lông mi rủ xuống một độ cong hoàn hảo.
Gần như là phản xạ có điều kiện, Đàm Tụng giơ điện thoại lên, chụp cận cảnh cho cô.
Hạ Nam Chi nhạy cảm hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Gửi sơ yếu lý lịch chứ gì.” Đàm Tụng nói: “Dương Dực nổi tiếng trong giới giải trí vì dám dùng người mới, thù lao đóng phim còn cao gấp đôi đạo diễn bình thường, chúng ta cứ gửi ảnh người thật thử một lần, nếu có thể dựa vào khuôn mặt mà giành được vai nhỏ như đi mua nước tương cũng tốt.”
Hạ Nam Chi khẽ nhếch môi, vừa muốn nói chuyện thì cửa phòng bị gõ vang.
Đàm Tụng dừng câu chuyện, cất bước đi ra ngoài.
Qua hai ba phút sau, hai tay anh ấy bưng một chiếc rương cổ điển màu đen đi vào, cảm giác còn có chút nặng, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh bàn trà: “Cái này ai gửi cho em vậy?”
Hạ Nam Chi rũ mắt nhìn kiểu dáng chiếc rương có vài phần quen mắt.
Mở ra xem.
Bên trong là một pho tượng thủ công tinh xảo, được tạc bằng ngọc lạnh loại tốt nhất, đường nét vô cùng hoàn mỹ, ngay cả biểu cảm cũng vừa phải, trọng điểm là gương mặt được chạm ngọc kia —— Hôm qua mới gặp.
Phía trên còn đính kèm một tờ hóa đơn, tờ giấy trắng cực mỏng in rõ: Số tiền thanh toán là 300 vạn, phòng làm việc Lạc Đại.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc, mí mắt mỏng manh của Hạ Nam Chi khẽ run, phản ứng đầu tiên là lập tức đóng chiếc rương lại, tim đập thình thịch không ngừng.
Đàm Tụng chỉ thấy lướt qua trước mắt, không kịp nhìn rõ: “Là tượng thần gì sao?”
“Ừm, em mua tượng Quan Âm ở chợ đồ cổ.”
Hạ Nam Chi đang niêm phong chiếc rương thuận thế đáp lời, nhấn mạnh: “Cầu sự nghiệp thuận lợi.”
Ngay sau đó, không đợi Đàm Tụng lộ ra vẻ vui mừng.
Hạ Nam Chi nói: “Đồ cổ nên rất mỏng manh, làm rơi em không bồi thường nổi, cho nên tuyệt đối đừng đụng vào cái rương này, em đi gọi một cuộc điện thoại.”
Đàm Tụng vừa nghe vậy, não bộ chỉ tiếp thu là loại đồ cổ đó da giòn, chỉ cần chạm vào là vỡ, anh ấy lập tức giơ tay cam đoan: “Anh tuyệt đối không động vào!”
–
Cô không đi xa, tìm một chỗ yên tĩnh rồi lấy di động ra bấm một dãy số gọi đi. Lúc bên kia nhận máy, cô nhẹ giọng nói: “Tôi tìm Lạc Đại.”
Đầu dây bên kia hơi khựng lại: “Thầy Lạc đang bế quan, bảo cô trực tiếp gửi tiền vào tài khoản là được.”
Lạc Đại, một nghệ thuật gia theo chủ nghĩa cổ điển rất có danh tiếng trong giới điêu khắc, tuổi còn trẻ nhưng đã có tay nghề chạm ngọc có thể nói là cấp quốc bảo. Vui lòng đừng đọc lướt truyện, bạn sẽ bỏ lỡ một vài chi tiết đáng lưu ý. Ở chỗ anh ta, không có tác phẩm nào là không hoàn mỹ, giỏi nhất là chạm khắc chân dung, rất nhiều tác phẩm chạm ngọc đỉnh cao mà các ông trùm đồ cổ sưu tập đều là của anh ta.
Người bình thường xếp hàng cũng không hẹn được anh ta, giá cả cũng rất đắt đỏ.
Ba năm trước, Hạ Nam Chi vô tình nhặt được một miếng ngọc trắng thượng hạng, nên đã đặt một tác phẩm chạm ngọc Tạ Thầm Ngạn độc nhất vô nhị ở chỗ anh ta.
Định cho vào bộ sưu tập.
Sau đó quan hệ với Tạ Thầm Ngạn bỗng nhiên xấu đi, cô cũng quên bén mất chuyện này.
Hạ Nam Chi ôm một tia hy vọng hỏi: “Bây giờ hủy đơn đặt còn kịp không?”
Trợ lý nói: “Không kịp, thầy tôi mất ba năm mới làm được, tới tay cô rồi muốn tiêu hủy thì tùy ý, nhưng tiền phải trả.”
“Gần đây tôi đang túng thiếu, tạm thời không có tiền…”
“Trong vòng ba tháng phải giao đủ, nếu không thầy tôi sẽ đi tìm người giám hộ của cô để đòi.”
Hạ Nam Chi nhắm mắt lại, đầu ngón tay trắng mịn đỡ trán.
Phải chi nửa năm trước thì cô đã thanh toán ngay lập tức rồi.
Ngặt nỗi thời gian trước cô vừa quyên góp hết số quỹ đen tích góp được hai mươi mốt năm qua cho đoàn kịch Côn Khúc, bây giờ trên thẻ ngân hàng lác đác không có mấy số dư, còn sạch sẽ hơn mặt của cô nữa.
Phải thanh toán 300 vạn đấy!!
Nghĩ đến chuyện nếu mình cam chịu chạy về nhà họ Hạ lấy, bên phía anh họ tuyệt đối sẽ điều tra rõ ràng chân tướng số tiền này.
Không được!
Hạ Nam Chi nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ nguy hiểm này, bình tĩnh trở lại phòng hóa trang.
Vừa nhìn thấy Đàm Tụng thì lập tức mở miệng: “Nhận việc cho em đi.”
Hả?
“Chụp ảnh! Gửi sơ yếu lý lịch!”
Trong âm sắc biến ảo khôn lường của Hạ Nam Chi mang chút hàm ý nghiến răng nghiến lợi.
Tượng Quan Âm này linh nghiệm vậy sao?
Đàm Tụng chắp tay trước ngực, thành kính cầu nguyện: “Mau chuyển về nhà thờ phụng đi.”
*
Chuyển về căn hộ mà công ty cung cấp cho cô để ‘thờ phụng’ là chuyện không thể.
Lỡ như bị đánh cắp.
Hạ Nam Chi nghĩ tới một nơi tuyệt đối an toàn, vì vậy, đêm đó cô một mình đi tới căn biệt thự biệt lập trong khu nhà giàu tọa lạc ở khu vực đắt tiền nhất Tứ Thành.
Thân phận người sống ở đây cũng rất cao quý, vì bảo vệ tính riêng tư nên đương nhiên có một hệ thống an ninh nghiêm mật.
Từ mấy năm trước đây, nhà họ Tạ đã chuẩn bị phòng cưới cho cô và Tạ Thầm Ngạn.
Tài xế taxi không lái vào được, Hạ Nam Chi bình thường rảnh rỗi cũng không tới nơi này, phải đi vòng vòng cả buổi. Đến khi kéo chiếc rương cổ điển màu đen tìm được biển số nhà trong trí nhớ, hoàng hôn phía chân trời đã bị bóng đêm nhuộm đen, chỉ có thể mượn đèn đường mới thấy rõ biệt thự hoa mỹ này.
Thân hình mảnh khảnh của cô ngừng một lát, xác nhận hoàn toàn không nhầm mới sờ tới cánh cửa.
Hạ Nam Chi vươn đầu ngón tay, nhập mật khẩu.
Mật khẩu sai.
Thử lại 2 lần.
Vẫn là mật khẩu sai.
“Mật khẩu cửa biệt thự là bao nhiêu nhỉ.” Màn hình nhẵn như gương lại một lần nữa hiển thị sai số, Hạ Nam Chi cũng không hoài nghi mình, ngược lại vẻ mặt còn mang chút hoang mang nói: “Quái, chắc không phải lâu năm chưa tu sửa nên hỏng rồi đó chứ?”
–
Do dự giữa việc có ấn mật khẩu mới hay không……
Cánh cửa bỗng dưng mở ra từ
bên trong.
Đập vào mắt Hạ Nam Chi chính là ——
Người đàn ông tùy ý quấn khăn tắm màu trắng quanh eo đứng ở cửa.
Mặt mày lạnh lùng như tạc từ ngọc tinh xảo, không nhiễm chút bụi hồng trần.
Có lẽ anh vừa mới tắm nước nóng xong, trên người vẫn còn hơi nóng bốc lên, từ cơ ngực đến eo bụng săn chắc đều toát ra vẻ gợi cảm phóng khoáng. Khuôn mặt lạnh lùng cùng dáng người nguy hiểm bừng bừng, cảm giác căng thẳng tương phản khiến người ta bất giác như rơi vào tay giặc.
Đồng tử Hạ Nam Chi chậm rãi phóng to.
Giây tiếp theo.
Nghĩ đến gì đó, cô theo phản xạ có điều kiện giấu chiếc rương ra phía sau.
Tạ Thầm Ngạn thản nhiên liếc qua: “Giấu gì vậy?”
Nghĩ đến món đồ không thể cho ai biết kia, còn đặc biệt là không thể để người này biết, lông mi cong cong của Hạ Nam Chi khẽ run rẩy, cằm cô hơi nâng lên, phủ đầu: “Đồ riêng của con gái, bớt quan tâm lại.”
“Ồ.”
Tạ Thầm Ngạn thờ ơ đáp, sau đó ung dung xoay người, thật sự không quan tâm nữa.
Để cô đi vào, còn nói: “Đóng cửa lại.”
Hạ Nam Chi: “…”
Hạ Nam Chi:!!!
Vốn liếng chửi thề cả đời đã xài hết trong đầu cô.
Tạ Thầm Ngạn không cho cô cơ hội nói chuyện, vẻ mặt tự nhiên đứng lên rồi chậm rãi rời khỏi bàn dài, đi tới vị trí trước cửa sổ sát đất để nhận điện thoại.
Cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt đủ để quan sát toàn bộ cảnh đêm rực rỡ bên ngoài, vừa vặn có ánh sáng chiếu vào, vô hình trung phác họa sườn mặt cực kỳ tuấn mỹ của anh thành đường nét lạnh lẽo.
Kiểu khí chất khiến người ta e sợ này, cho dù chỉ là tư thế đứng đơn giản cũng hệt như đang nhìn xuống chúng sinh với vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
Hạ Nam Chi không cố ý nghe lén bí mật thương mại của Tạ Thầm Ngạn với người khác, thế nhưng đôi mắt trong suốt lại mang theo chút lên án nhìn chằm chằm người đàn ông có vẻ ngoài đoan phương cấm dục, âu phục giày da này.
Kỳ thực nếu không phải tự mình trải qua, cô khó có thể tưởng tượng lúc ở trên giường anh sẽ có một thân hình tr/ần trụi gợi cảm, dáng vẻ cực kỳ phá cách thế nào.
Mà cô sao lại không tức giận cho được?
Cơ thể mảnh mai mềm mại từ nhỏ đến lớn chưa bệnh tật bao giờ, vậy mà lần đầu tiên bị thương đến mức nhập viện, còn là lần đầu nếm trái cấm với Tạ Thầm Ngạn. Là nhờ anh ban phước mà cô mới nhập viện đấy!
Bây giờ chỉ dùng vỏn vẹn một nghìn vạn đã coi như là trả nợ?
Định trả món nợ nào?
Ngắn ngủi năm phút.
Lúc cô đã ‘soạn xong kịch bản’, muốn cãi tay đôi với anh.
Hạ Nam Chi còn không quên làm ẩm cổ họng, vô thức giơ tay cầm ấm trà sứ trắng đối diện lên, tự tay rót một tách trà đã hơi nguội.
Rồi tự nhiên bưng lên nhấp một ngụm.
Vừa lúc Tạ Thầm Ngạn cúp điện thoại xoay người lại.
Tiếp theo, đôi môi mỏng gợi lên một vòng cung nhàn nhạt.
Hạ Nam Chi lập tức tỉnh táo lại, đôi môi ướt át hơi nhếch lên, còn chưa kịp nuốt xuống.
Ngay khi tình cảnh xấu hổ sắp xảy ra.
Cánh cửa phòng đóng chặt vang lên hai tiếng gõ cửa, một vị thư ký trẻ tuổi lạ mặt kính cẩn đi vào: “Sếp Tạ.”
Hạ Nam Chi đành nuốt dòng trà lạnh và cả những lời muốn lên án xuống cổ họng.
Nhịn vậy.
Sau đó, ngay khi Tạ Thầm Ngạn thản nhiên đáp lại một tiếng.
Cô giả vờ như không có việc gì đặt ấm trà sứ trắng và tách trà trống không về chỗ cũ.
Hiệu suất làm việc của thư ký rất cao, hiển nhiên đã nói chuyện với quản lý của Bùi Diệu, thấp giọng báo cáo: “Người vẫn đang ở bên ngoài, muốn đích thân nhận lỗi với cô Hạ.”
Mọi người ở Tứ Thành đều biết đến gia tộc nhà họ Tạ giàu có bậc nhất.
Mặc dù truyền thống của gia tộc Tạ thị là không khoe khoang sự giàu có ra bên ngoài, và không phải ai cũng có tư cách nói chuyện với Tạ Thầm Ngạn, chính bởi vì như thế mà những người trong phòng VIP lúc trước, bao gồm cả ban tổ chức cũng được mời ra ngoài.
Cho nên thư ký muốn nói lại thôi, yên lặng chờ phân phó.
Hiển nhiên giọng Tạ Thầm Ngạn lộ ra vẻ lạnh lùng, không chừa đường hòa giải: “Bảo anh ta tìm luật sư nói chuyện.”
“Mới một con mắt đã đưa ra yêu cầu bồi thường một nghìn vạn, cậu đích thân đưa Bùi Diệu đến bệnh viện làm giám định thương tích xem thế nào.”
Thư ký nhớ lại vết thương kia, nhiều nhất chỉ là trong mắt xuất hiện chút tơ máu.
E là, tìm bừa một tiệm thuốc nhỏ nào đó rồi mua thuốc nhỏ mắt là có thể hết ngay.
“Nếu không bị thương…”
“Thì báo cảnh sát xử lý.”
Ngữ điệu của người đàn ông cực nhạt, lúc nói chuyện, sườn mặt anh tuấn như ngọc tạc tản ra nét lạnh lùng điển trai.
Rơi vào mắt người khác lại làm tăng thêm cảm giác góc cạnh quyến rũ.
Điều này rất phù hợp với tác phong làm việc thường ngày của cậu cả nhà họ Tạ.
Mùi trà xanh trên môi Hạ Nam Chi vẫn chưa tản đi, nhìn anh không lên tiếng.
–
Tống tiền với giá trên trời, cho dù là người mới nổi nắm giữ ngàn vạn fan hâm mộ cũng phải ngoan ngoãn rơi lệ sau song sắt.
Làm to chuyện đến thế này, thư ký không khỏi tò mò liếc mắt nhìn Hạ Nam Chi từ đầu đến cuối vẫn yên lặng ngồi ngay ngắn trên ghế, anh ấy mới được tuyển vào đội ngũ tinh anh của Tạ Thầm Ngạn, vẫn chưa biết vị này có thân phận gì.
Nhưng có thể làm cho sếp Tạ nhà mình bỏ lại dự án hàng trăm triệu, tạm thời lệnh cho tài xế đổi đường, nhảy dù đến nơi này làm chỗ dựa cho người ta.
Có thể thấy được, cô minh tinh nhỏ bé có địa vị gần như bằng không trong giới giải trí này đã đánh lẻ gặp mặt anh.
Cũng phải tôn trọng mới được.
Ánh mắt nhìn trộm của thư ký chưa kịp dời đi, lại thấy Hạ Nam Chi dường như không hề cảm kích cất giọng thánh thót dễ nghe tự cho là đã đè thấp giọng: “Đừng tưởng rằng tôi sẽ cảm ơn anh, anh nợ tôi còn nhiều hơn thế này nữa.”
Thư ký không ngờ còn được chính tai hóng hớt chút chuyện.
Hả?
Đây chẳng lẽ là sếp Tạ thiếu nợ tình?
Mặt mày Tạ Thầm Ngạn không chút thay đổi, ngược lại chỉ lẳng lặng liếc nhìn cô: “Vậy phần em nợ tôi thì sao?”
Hạ Nam Chi giả vờ không nghe thấy, cô khẽ buông mắt nhìn chằm chằm váy, đầu ngón tay lướt qua chất liệu mềm mại, tôn lên màu da gần như trắng như tuyết.
Mọi thứ đã được giải quyết.
Tạ Thầm Ngạn cũng không định nghe đáp án của cô.
Giống như vừa rồi chỉ thuận miệng nói ra, sau đó dùng một tay cài lại cúc áo vest, khôi phục sự lãnh đạm cao ngạo ngày thường, rời khỏi nơi này.
Các vệ sĩ canh gác ở bên ngoài cung kính mở cửa.
Hạ Nam Chi nhìn bóng lưng cao gầy của người đàn ông dần dần biến mất.
Đôi môi đỏ mọng mở ra, do dự vài giây, cuối cùng vẫn không gọi anh lại.
Bỏ đi……
Đột nhiên.
Điện thoại di động sáng lên.
Là Đàm Tụng gửi tới.
Hạ Nam Chi đang phiền lòng nên không mở ra xem, chỉ thấy những tin nhắn lần lượt xuất hiện trên màn hình bóng loáng như gương.
[A a a a a, em có quan hệ gì với vị đó thế?]
[Là người em gọi tới sao?!!]
[Mẹ kiếp, cá mặn nhà ta trở mình rồi ư]?
[Sếp tổng chỉ cần tiết lộ chút tài nguyên, là đủ……]
Nếu đang nhìn thấy, nhất định cô phải châm chọc quản lý của mình một câu.
Mơ mộng hão huyền.
–
Cho đến khi hơi nước lạnh thấm vào tấm lưng mềm mỏng, Hạ Nam Chi mới bỗng nhiên hoàn hồn.
Lúc này cô đã trở lại căn hộ.
Đơn giản tắm rửa qua rồi tiện tay kéo chiếc áo ngủ lụa mỏng màu xanh sẫm bao lấy mình, trong không khí là mùi hương hoa hồng thoang thoảng, bàn chân ngọc ngà nhẹ nhàng giẫm lên tấm thảm không nhiễm một hạt bụi trở lại phòng ngủ.
Đi tới bên giường ngồi xuống, Hạ Nam Chi không quên tìm người tính sổ.
Vươn tay mò mẫm đến chiếc điện thoại di động đang sạc pin trên tủ đầu giường.
Cũng mặc kệ nhiệt độ nóng rực của thân máy sẽ làm bỏng da thịt vô cùng non nớt trong lòng bàn tay mình, môi cô khẽ mím lại, tìm tới Wechat của Trì Lâm Mặc rồi nhanh chóng soạn tin nhắn gửi qua:
[Trì Lâm Mặc! Em kêu anh tới, anh lại kêu Tạ Thầm Ngạn tới, cái đồ phản quốc nhà anh rốt cuộc là đứng về nước nào đây!?]
Một phút sau.
Hạ Nam Chi nhận được tin nhắn thoại dài đến mười lăm giây.
Giọng Trì Lâm Mặc nghe vô cùng mệt mỏi: [Tiểu Lý Nhi, không phải anh em thấy chết mà không cứu, sau khi em đính hôn với Thẩm Ngạn thì quyền giám hộ của em đã nằm trong tay cậu ấy, mà lúc em gửi tin nhắn cho anh lại bị tên kia nhìn thấy, anh làm sao có thể vượt qua cậu ấy được… em cũng phải thương anh với chứ.]
Trong vòng tròn ở Tứ Thành, mọi người gần như đều quen biết nhau từ lúc còn nhỏ.
Chính vì quan hệ giữa hai bên gia đình êm đẹp, nên từ sau khi chuyện liên hôn giữa nhà họ Tạ và nhà Hạ bị rò rỉ ra ngoài, những gì nên tránh hiềm nghi hầu như đều cố ý tránh đi.
Trì Lâm Mặc lại gửi tin nhắn thoại tới: [Hơn nữa, anh nhớ trước kia quan hệ giữa em và Thẩm Ngạn cũng không tệ lắm, sao sau khi đính hôn lại… xa lạ vậy?]
Suy nghĩ từ ngữ một lúc lâu, anh ấy mới tổng kết ra ba chữ cuối cùng.
Trì Lâm Mặc cứ mở miệng là nhắc tới hai chữ đính hôn, khiến Hạ Nam Chi không thể không nhìn thẳng vào chuyện này.
Rõ ràng là muốn quên, nhưng…
Sóng mắt Hạ Nam Chi lóe lên, trong đầu không khỏi hiện ra câu nói lạnh lùng đến tận xương tủy của Tạ Thầm Ngạn —— “Vậy em nợ tôi thì sao?”
Họ đính hôn vốn đã là một chuyện khó mở miệng rồi!
Làm sao cô có thể đường hoàng lấy danh nghĩa ‘vợ chưa cưới’ mà mời anh ra tay hỗ trợ được?
Cô còn phải giữ mặt mũi nữa đấy!
Hạ Nam Chi kiên trì: [Là anh phản em! Anh xong đời rồi!]
Thấy cô không muốn nhắc tới.
Trì Lâm Mặc cũng không nhiều chuyện, bất chợt nghĩ đến gì đó rồi chuyển đề tài, thử thương lượng: [Như vậy đi, bây giờ anh nói cho em biết một việc, coi như tha tội tối nay cho anh được không?]
Hạ Nam Chi: “…?”
Một lát sau, Trì Lâm Mặc gửi cho cô một tấm ảnh chụp màn hình tin tức, thời gian là gần đây, tiêu đề trên trang đầu rất rõ ràng:
[Chủ tịch của Tạ thị chính thức tuyên bố nghỉ hưu, con trai cả Tạ Thầm Ngạn được bổ nhiệm làm CEO mới của tập đoàn ——]
Kèm hình ảnh.
Trước tòa nhà trung tâm tài chính, một chiếc Rolls Royce màu đen phiên bản dài dừng lại bên ven đường trống trải.
Mà bóng dáng Tạ Thầm Ngạn bước xuống xe vừa vặn bị truyền thông chụp lại, bởi vì độ phân giải quá mờ nên chỉ thấy rõ đường nét sườn mặt sắc bén, đôi môi mỏng khẽ mím thành một đường cong hờ hững.
Kỳ thật đã hơn một năm không gặp, nhìn Tạ Thầm Ngạn trên tin tức không có bao nhiêu thay đổi, nhưng lại có thêm khí thế của chủ nhân.
Sau đó, Trì Lâm Mặc lại gửi tin nhắn thoại: [Chúc mừng, lần này Tạ Thầm Ngạn về nước chính thức tiếp quản công ty của gia đình, tin tức kết hôn của hai người sắp được công khai rồi.]
Được công khai.
Ba chữ này làm cho thân hình mềm mại của Hạ Nam Chi gần như ngã xuống chăn, đôi chân dưới áo choàng tắm nhỏ nhắn thon dài, dù là dưới ánh đèn vàng vẫn lộ ra màu trắng noãn như ngọc, hơi cuộn lại để lên ga giường.
Chuyện này thì có gì mà vui mừng chứ!
Cũng may.
Trì Lâm Mặc lười nhác cười nhẹ, tiếp tục gửi tới tin nhắn thoại: [Sợ rồi à?]
[Đây là truyền thông giật tít thôi, hahahaha, nguyên nhân chân chính là bể cá khổng lồ có thể so với thủy cung đại dương trong biệt thự của cậu ấy đột nhiên phát nổ!!]
[Con cá cực nhọc nuôi dưỡng kia thiếu chút nữa đã toi mạng.]
Không phải công khai?
Đợi đã?
Hạ Nam Chi đột nhiên ngồi dậy, vải lụa theo bả vai rơi xuống, một lát sau mới sâu kín nói ——
[Con cá kia của anh ta cũng quý giá thật.]
Ở nước ngoài một năm rưỡi không có động tĩnh.
Bể cá vừa nổ, con cá bảo bối mất nơi ở mới lật đật chạy về.
Trì Lâm Mặc lại ẩn ý nói: [Đúng là rất quý giá.]
_____
(*) Tiểu Lý Nhi nghĩa là cá chép nhỏ ^^