Sắp đến giờ ghi hình, khách mời nổi tiếng trên lầu mới xuất hiện, đạo diễn đã bố trí thẻ nhiệm vụ cho mỗi người trước.
Hạ Nam Chi đỡ ghế gỗ từ từ đứng dậy, lại nghe phía sau gọi giật: “Cô Nam Chi.”
Là Hình Tuyết mặc một bộ váy dài màu đỏ được thiết kế riêng đi tới, dọc đường đi còn có người kinh ngạc, cô ta chỉ đến ghi hình cho chương trình nhỏ mà lại đeo trang sức kim cương sáng đến chói mắt, e là giá trị đến mấy trăm vạn, chắc để tôn lên khí thế minh tinh lạnh lùng của cô ta.
Điều kỳ lạ là khí chất cổ điển và tao nhã của Hạ Nam Chi lại không hề thua kém chút nào, cô hơi ngước mắt lên.
“Chúng ta làm quen một chút nhé.”
Trong lúc Hình Tuyết nói chuyện, máy quay tự động dời ống kính đi, cô ta cũng không kiêng dè: “Tôi tên là Hình Tuyết, tháng sau sẽ cùng anh họ của cô tổ chức một buổi lễ đính hôn long trọng của gia tộc, hy vọng cô có thể đến chúc phúc cho chúng tôi.”
Hạ Nam Chi vừa mới bước lên bậc thang, nghe vậy, mũi giày cao gót dừng lại trong nháy mắt.
Cô không hề biết tên đàn ông coi hôn nhân như vật tái chế Hạ Tư Phạm kia sau khi hủy bỏ hôn ước với nhà họ Quý lại không cho mình rảnh rỗi, sắp xếp tiếp một người khác để liên hôn gia tộc.
Một chốc sau, Hạ Nam Chi mới mở miệng hỏi: “Cô quen biết Hạ Tư Phạm bao lâu rồi?”
“Vẫn chưa gặp qua.” Tuy nhiên, Hình Tuyết đã nắm được một lượng lớn thông tin qua việc điều tra kỹ càng: “Tiểu hoa họ Quý lúc trước tuyên bố bệnh rời khỏi giới giải trí kia là vị hôn thê trước của anh họ cô đúng không?”
Hạ Nam Chi nhíu mày, không hiểu sao lại không thích bị người ta điều tra tỉ mỉ như vậy.
Hình Tuyết xoay gương mặt xinh đẹp qua, lặp lại câu nói kia: “Tôi hy vọng cô có thể chúc phúc cho tôi và Hạ Tư Phạm.”
….
“Nữ thần lạnh lùng thì thầm gì với cô vậy?”
Đoàn người Tư Duy đi về phía quán trà ngõ Thanh Thạch Vũ, anh ta cố ý đi chậm lại vài bước, lề mề đến bên cạnh Hạ Nam Chi.
Hạ Nam Chi đứng lại tại chỗ một lúc, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ đảo qua bóng lưng Hình Tuyết, lại trở về khuôn mặt búp bê đầy vẻ tò mò của anh ta, đột nhiên có cảm ngộ: “Tôi phát hiện tiêu chuẩn kén vợ của Hạ Tư Phạm rất giống với tính cách thông thái rởm của anh ấy, thật đúng là không thay đổi, chỉ thích chọn loại tiểu thư tính tình kiêu căng.”
Tư Duy nghe không hiểu.
Ghi hình chưa được bao lâu, thư ký của Hạ Tư Phạm còn gọi một cuộc điện thoại tới.
Cẩn thận hỏi Hạ Nam Chi quay chương trình ở đâu, lại nói sếp Hạ sẽ đích thân tới Lịch Thành.
Ngón tay mảnh khảnh của cô cầm lấy điện thoại di động, nghe mà như lọt vào sương mù, nghĩ thầm chẳng lẽ anh ta cố ý chạy tới đây để gặp vị hôn thê?
“Đúng rồi Nam Chi, cô có biết vì sao quán trà này gọi là Đắc Nguyệt Đài không?”
Mấy ngày trước, sau khi nhận được tin vui về nguồn tài trợ của tập đoàn Tạ thị, Hạ Nam Chi ngoan ngoãn phối hợp với lịch trình công tác của Đàm Tụng, đầu tiên là giải quyết đống nợ quảng cáo tạp chí mà cô thiếu, sau đó tham gia chương trình giải trí < Tìm kiếm âm thanh núi sông> gói gọn trong một tập.
Cô còn rủ Tư Duy đang rảnh rỗi tham gia cùng. Đến cuối tuần, hai người kéo theo vali nhỏ của mình, chẳng chút do dự bước lên xe bảo mẫu do tổ chương trình cử đến.
Địa điểm quay hình là ở trấn cổ Lịch Thành.
Trước khi Hạ Nam Chi đi, Lê Mạch bên phía công ty Tinh Kỷ từng phản đối, thậm chí còn thẳng thắn nói: “Kiểu chương trình quảng bá di sản văn hóa phi vật thể này lượng người xem rất thấp, nếu có thời gian rảnh sao không tham gia mấy chương trình truyền hình thực tế đang hot?”
Đàm Tụng bị kẹp ở giữa, chỉ có thể dỗ dành hai bên: “Cho cô ấy vui vẻ một thời gian đi.”
Lê Mạch liếc nhìn anh ấy với ánh mắt sâu xa: “Vị họ Tạ kia dù sao cũng chỉ nhất thời muốn nuôi một con chim hoàng yến ở bên ngoài, sau này cũng sẽ kết hôn, Hạ Nam Chi định dùng sắc đẹp giữ người ta đến bao giờ? Nếu không tranh thủ lúc được nuông chiều leo lên vị trí minh tinh hạng A, tương lai sẽ hối hận không kịp đấy.”
Trán Đàm Tụng toát mồ hôi lạnh, lặng lẽ lấy khăn giấy lau.
Trong bụng nghĩ thầm, cô bớt nói vài câu đi, nếu chọc vị tổ tông này xù lông, cẩn thận lại mua luôn cả Tinh Kỷ của cô đấy.
Mà đương sự Hạ Nam Chi bị Lê Mạch hoạnh họe lại chẳng quan tâm, chỉ một lòng tập trung vào chuyện quảng bá di sản văn hóa hí khúc này.
Sau khi tới Lịch Thành, buổi chiều cô đến biệt thự cổ do tổ chương trình thuê để ghi hình, thuận tiện chụp ảnh với các khách mời nổi tiếng được lần lượt mời tới, để sau khi quay xong sẽ dựng thành hậu trường, đăng tải lên mạng.
Thừa dịp rảnh rỗi, Tư Duy tò mò hỏi: “Đàn chị của cô biết không?”
“Tôi muốn tạo bất ngờ.” Hạ Nam Chi đương nhiên chưa nói với Lâm Kinh Thước, nhưng nhìn một vòng thì dường như khu vực dành cho khách mời nổi tiếng và khách mời nghiệp dư đã tách ra… Đang còn nghi hoặc, Tư Duy đã thay cô giải đáp: “Đường tưởng, mấy chương trình quy mô nhỏ thế này cũng ‘nhìn mặt bày thức ăn’ lắm đấy, mà chương trình càng nổi tiếng thì sự phân biệt đối xử càng nghiêm trọng.”
Lần này Tạ thị phân bổ kinh phí đầu tư nên có vẻ không thiếu tiền, thậm chí còn tập trung vào nhà sản xuất và đạo diễn.
Muốn cải thiện đãi ngộ dành cho khách mời nổi tiếng hơn một chút, tốt nhất là nên có trải nghiệm ở cấp độ VIP.
Còn mấy người thừa kế di sản văn hóa phi vật thể kia không được hưởng phúc lợi gì, chỉ nhận được đãi ngộ bình thường như lúc ban đầu.
Xung quanh không biết có bao nhiêu máy quay đang quay, Hạ Nam Chi vừa muốn nhíu mày lại bình tĩnh lại, đầu ngón tay tinh tế thưởng thức quạt đàn hương nhẹ như cánh ve.
Chờ mọi người đã trang điểm gần xong, vị khách mời nổi tiếng cuối cùng cũng tới.
Vừa mới bước vào trường quay đã có mấy cô gái thực tập sinh hưng phấn nói:
“A a a a a là Hình Tuyết, sao cô ấy cũng được mời đến nhỉ!”
“Cô ấy nổi tiếng là nữ thần lạnh lùng trong giới giải trí đấy. Nghe nói trước khi ra mắt, cha đỡ đầu giàu có của cô ấy đã thành lập một công ty giải trí, còn ký hợp đồng với riêng một mình cô ấy. Năm năm qua với sự hỗ trợ của nhiều tài nguyên và các mối quan hệ khác nhau, cộng thêm khuôn mặt trời sinh đã ăn ảnh, cô ấy có sức hút rất lớn trong giới điện ảnh quốc tế. Không ngờ ngoài đời cô ấy còn đẹp hơn cả trên ảnh!”
“Sao đạo diễn có thể mời được Hình Tuyết nhỉ?”
“Trao đổi tài nguyên trong giới tư bản?”
….
Hạ Nam Chi không quá chú ý đến chuyện giữa đám đông phía trước có một người phụ nữ xinh đẹp được cung kính mời lên lầu, vừa vặn điện thoại trong tay nhận được tin nhắn của Lam Anh gửi tới, cô mở ra xem: [Giá hữu nghị mười vạn nhân dân tệ, cho cô xem một đoạn video riêng tư độc nhất vô nhị.]
Video thế nào mà dám ra giá mười vạn?
Hạ Nam Chi phớt lờ, không trả lời.
Một lát sau, một ngôi sao trẻ tên là Tang Ninh đến chào hỏi.
Tư Duy khá thân với cô ta, có lẽ đều là ngôi sao thứ hạng thấp nên trò chuyện cũng không có gánh nặng tâm lý gì.
Tang Ninh: “Chúng ta có năm vị khách mời bí ẩn, còn có một người là nam thần Giang Tâm Châu, anh ấy và Hình Tuyết được nhà sản xuất mời lên trên lầu uống trà rồi.”
Tư Duy châu đầu ghé tai hỏi: “Bối cảnh của Hình Tuyết dữ dội lắm sao?”
Tang Ninh: “Vừa rồi trợ lý đạo diễn nói, chỉ riêng đoàn đội của cô ấy là đã tới hai mươi lăm người, còn có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp theo dõi toàn bộ quá trình và năm thợ trang điểm, nếu có đánh nhau tập thể thì tuyệt đối có thể thắng.”
Vừa nhìn, Tư Duy đã cảm thấy không phải là người dễ hầu hạ.
Anh ta yên lặng nhìn về phía Hạ Nam Chi.
So với mấy ngôi sao lớn đi ghi hình chương trình dẫn theo một đống người, cô thậm chí còn không mang theo trợ lý, rất có tính tự giác của ngôi sao nhỏ.
Nhận ra tầm mắt của anh ta, Hạ Nam Chi ngẩng đầu, đồng thời phe phẩy chiếc quạt nhỏ trong tay, tua rua tinh tế cũng lắc lư theo gió: “Tôi đâu có kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, mang theo nhiều máy theo dõi hình người như vậy làm gì?”
Tư Duy ngẫm nghĩ.
Hình như cũng có lý.
Tư Duy dựa theo thẻ nhiệm vụ nhắc nhở, phải nói gì đó trước ống kính.
Hạ Nam Chi thoáng lấy lại tinh thần, bất giác đã xuyên qua ngõ Thanh Thạch Vũ, đi tới trước một quán trà yên tĩnh.
Phía trên treo bảng hiệu ——
[Đắc Nguyệt Đài]
Tang Ninh ở bên cạnh vì muốn giành được nhiều ống kính của chương trình nên cướp lời thoại: “Nghe dân bản xứ giới thiệu, trà bánh ở Đắc Nguyệt Đài này có chất lượng cấp bậc cung đình và có hạn mức, chọn nơi này làm quán trà còn bởi vì có liên quan tới câu chuyện tình yêu giữa ông chủ và bà chủ quán trà nữa đấy.”
Sau đó, lại nhẹ giọng nói: “Đắc Nguyệt Đài, đắc nguyệt, đắc bạch nguyệt quang…”
Từ trong mấy chữ ít ỏi này, Tang Ninh đã kể cho khán giả sau ống kính nghe phiên bản được lưu hành rộng rãi này.
Tư Duy kinh ngạc không thôi.
Hạ Nam Chi chỉ im lặng lắng nghe, cổ tay nhỏ nhắn như không xương khẽ lắc quạt.
Tư Duy nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ của Đắc Nguyệt Đài còn vì người mình yêu thầm mà hy sinh cả mạng sống, gãy chân, vào tù?”
“Phiên bản này của câu chuyện vừa nghe đã biết bịa đặt.”
Một chốc sau, Hạ Nam Chi nhẹ giọng nói: “Hai năm trước khi tôi tới đây nghe nhạc, phiên bản lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ là anh ấy vì tình yêu mà đi ba bước quỳ một lạy tới trước chùa Quan Âm, sau đó dành suốt mười năm thắp hơn vạn ngọn đèn lồng trước tượng Phật để cầu bình an cho người vợ yêu dấu của mình.”
Tư Duy: “Chưa từng gãy chân sao?”
“Chưa từng, nhưng cũng không loại trừ khả năng trước khi đi ba bước quỳ một lạy đến chùa Quan Âm đã bị gãy chân rồi cũng nên.”
Nghe giọng điệu hời hợt của Hạ Nam Chi dường như hiểu rõ không ít nội tình, Tư Duy lại tò mò hỏi: “Vậy cô có biết ông chủ thần bí của Đắc Nguyệt Đài là ai không?”
“Biết.”
Hạ Nam Chi chọc nhẹ vào bả vai anh ta, ý bảo đi theo vào, rồi chậm rãi nói: “Ông chủ của quán trà này tên là Phó Dung Dữ, có mối quan hệ họ hàng khá thân thiết với chồng sắp cưới của tôi.”
“Thân thiết thế nào?”
“Vợ anh ấy tên là Tạ Âm Lâu.”
Vậy chẳng phải là kiểu quan hệ họ hàng ngày lễ ngày tết đều có thể hẹn nhau đi tế bái liệt tổ liệt tông sao?
Tư Duy hoảng hốt.
Hạ Nam Chi bước vào đại sảnh rộng rãi, tổ chương trình muốn ghi hình nên đã mượn quán trà trước, cũng đã khéo léo từ chối các lượt khách bình thường, xung quanh không còn huyên náo như trước. Ở sân khấu nhỏ bên kia, mấy người thừa kế di sản văn hóa phi vật thể đang ngồi quanh bàn trà trầm hương đều khá im lặng.
Cho đến khi cô xuất hiện.
“Nam Chi.”
Lâm Kinh Thước ngước mi mắt thanh mảnh lên, khó nén cảm xúc kinh ngạc.
Trước đó khi đạo diễn thông báo mời một số khách mời thần bí đến hỗ trợ, Lâm Kinh Thước cũng không để ý lắm, theo sự xuất hiện của những gương mặt lạ, cô ấy cũng không ngờ Hạ Nam Chi đã rời khỏi đoàn diễn lâu ngày lại tới tham gia kiểu chương trình tuyên truyền di sản văn hóa phi vật thể này.
Nhưng trước ống kính cũng không tiện ôn chuyện cũ, Hạ Nam Chi rút thăm lập thành một đội với một người thừa kế di sản văn hóa phi vật thể khác tên là Thẩm Túy.
Lâm Kinh Thước rút thăm, khách mời ngôi sao mà cô ấy dẫn đội là Hình Tuyết.
Yêu cầu trên thẻ nhiệm vụ rất đơn giản, đó là chọn một khúc hí nổi tiếng, ghi lại những cảnh nổi bật trong quá trình người thừa kế dạy khách mời hát.
Sau đó, cùng nhau chơi một trò chơi có thưởng.
Mà trong những khách mời nổi tiếng ở đây, Hạ Nam Chi vốn đã có kỹ năng nên cũng nhàn nhã nhất.
Trong thời gian nghỉ ngơi ngắn, Tư Duy cùng cô nhìn bóng lưng Lâm Kinh Thước bên kia sân khấu: “Cô không đổi thăm để cùng đội với đàn chị à?”
Ánh mắt Hạ Nam Chi bình tĩnh: “Chị ấy hợp với một ngôi sao lớn hơn, cũng sẽ được lên hình nhiều hơn.”
Với chương trình giải trí này, dù độ hot của cô có cao hơn nữa thì cũng chỉ chống đỡ được một hai kỳ, vẫn phải dựa vào Lâm Kinh Thước. Mà bên kia, khuyết điểm trí mạng nhất trên người Hình Tuyết là ngũ âm không được đầy đủ, dù cô ta có mở giọng cũng không hát được giọng hát trong trẻo ngọt ngào của Lâm Kinh Thước, mới học hát được vài câu đã nghỉ ngơi, bảo thợ trang điểm đội vương miện sang trọng đã chuẩn bị sẵn cho cô ta, còn nói: “Lúc các cô lên sân khấu sẽ làm thủ thế gì?”
Lâm Kinh Thước nhìn cô ta mặc váy ống dài màu đỏ, lại đội vương miện, dáng vẻ trông thật chẳng ra làm sao.
Trầm mặc mấy giây, cô ấy vẫn nhẹ nhàng đặt bàn tay mảnh khảnh như ngọc lên mặt làm thử động tác.
Rõ ràng chỉ khoát nhẹ ống tay áo, động tác thoạt nhìn rất đơn giản, thế nhưng lại được cô ấy thực hiện rất đẹp mắt.
Hình Tuyết nói: “Tôi không thấy rõ.”
Lâm Kinh Thước lại chậm rãi lặp lại mười lần.
Lúc đạo diễn bắt đầu sắp xếp cho khách mời nộp lại bài tập, Hạ Nam Chi là người đầu tiên bị điểm danh. Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ trầm, bàn tay nhỏ nhắn còn nâng chén trà lên, ánh nắng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu lên cổ tay cô, làn da trắng nõn như sứ, vừa nhấp môi vừa chờ Thẩm Túy xuất hiện, không hề trở ngại tiếp tục hát.
“Cô ấy tìm giáo viên chuyên nghiệp bổ túc giọng hát trước rồi sao? Nghe hay quá.”
Tang Ninh run rẩy từ đáy lòng, vừa rồi không thấy Hạ Nam Chi mở giọng, bây giờ lại hát hí khúc đơn giản như đang ăn cơm vậy, khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Đáng tiếc lúc quay chương trình, điện thoại di động đã đưa cho trợ lý giữ.
Tư Duy liếc nhìn cô ta: “Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao đạo diễn muốn Nam Chi hát trước.”
“Hả?”
“Thiên tài lên hát trước, mấy người hát phía sau dù giọng có khó nghe đến đâu cũng không còn hứng thú với việc giành chiến thắng nữa.”
“…”
Đúng vậy.
Giang Tâm Châu xuất thân từ phái thần tượng ca hát và nhảy múa, vốn có tài năng bẩm sinh trong phương diện này, kiên nhẫn học hát vài câu trong nửa tiếng vẫn có thể vượt qua kiểm tra.
Đến phiên Hình Tuyết, cô ta quay mặt về phía tổ chương trình, nói: “Người thừa kế di sản văn hóa phi vật thể của tôi không dạy.”
Không khí trong quán trà đột nhiên trở nên vi diệu.
Tầm mắt mọi người đều mờ mịt, đổ dồn về phía Lâm Kinh Thước đang yên tĩnh ngồi trên ghế.
Bất luận là thứ hạng trong giới giải trí hay là bối cảnh chỗ dựa vững chắc, Hình Tuyết đều vượt trôi hơn so với một người thừa kế di sản văn hóa phi vật thể bình thường, cô ta nói chưa dạy, cho dù cổ họng Lâm Kinh Thước đã dạy muốn bốc khói thì cũng là chưa dạy.
Huống hồ một giây sau, không biết ai đó nói một câu: “Tôi thấy Kinh Thước có dạy chị Hình làm thủ thế mà.”
“Khụ.” Đạo diễn nghiêm mặt, đang muốn hắng giọng phát biểu.
Hạ Nam Chi chậm rãi đặt trà xuống, nở nụ cười: “Là đàn chị không dạy, hay là cô không muốn hát? Lời này phải nói rõ ràng hơn mới được.”
Tang Ninh hít sâu một hơi.
Sao cô dám….
Tư Duy đã sớm chuẩn bị tâm lý, ngồi im làm một tấm nền yên tĩnh.
Tầm mắt của mọi người ở đây dường như đều di chuyển theo camera, khuôn mặt xinh đẹp của Hình Tuyết luôn mang vẻ lạnh lùng, lúc này vẫn chưa bước xuống sân khấu, cũng lười tỏ ra qua loa, chỉ nói: “Tôi nói rất rõ ràng, Lâm Kinh Thước chưa dạy*.”
Cô ta đang chơi chữ.
(*ở đây Hình Tuyết dùng chữ 没, có thể là chưa dạy, có thể là không dạy)
Ngay lúc cuộc chiến đang hết sức căng thẳng, Giang Tâm Châu đứng ra giảng hòa: “Hay là để tôi hát thử, cô Lâm kiểm tra tôi xem nhé.”
Đạo diễn biết không thể đắc tội với mấy khách mời ngôi sao này, bèn nuốt lời muốn nói xuống, nghiêm mặt nói: “Vậy bắt đầu đi.”
*
“Cô không sợ kết thù với cô ta sao?”
Ghi hình đến chạng vạng tối, lúc chuyển cảnh chơi game, Tư Duy vẫn còn rất lo lắng.
Đầu ngón tay Hạ Nam Chi chậm rãi vuốt ve mép quạt đàn hương: “Vốn dĩ đã kết thù rồi.”
Bất cứ ai quen biết cô từ nhỏ đều biết giới hạn của vị tiểu thư lá ngọc cành vàng nhà họ Hạ là đoàn kịch kia, mà với người thích gây sự như Quý Nhân Nhân lúc trước, Hạ Nam Chi ngoại trừ thỉnh thoảng oan gia ngõ hẹp gặp mặt đấu khẩu ra thì những chuyện khác cô hoàn toàn không để trong lòng.
Nhưng lúc Quý Nhân Nhân đụng vào người trong đoàn kịch, cô không thể nhịn được.
Vậy thì làm sao có thể nhẫn nhịn một Hình Tuyết vẫn chưa tổ chức lễ đính hôn chính thức chứ?
Và hiển nhiên, khúc nhạc đệm nhỏ này khiến Hình Tuyết đắc tội không nhẹ, chờ kết thúc ghi hình, cô ta ngoảnh mặt làm ngơ với những ánh mắt nhìn trộm xung quanh, hếch cằm lên cao rồi rảo bước rời đi.
Hạ Nam Chi cũng cùng tổ chương trình về biệt thự trước, trước khi đi, cô còn ở xa xa ra hiệu với Lâm Kinh Thước: “Buổi tối gặp.”
Cô biết Hạ Tư Phạm muốn tới Lịch Thành, nhưng quên hỏi khi nào tới.
Vậy nên cô tranh
thủ vào phòng trên lầu ba biệt thự do nhân viên công tác sắp xếp tắm rửa qua, sau khi thay một bộ váy dài màu trắng thanh nhã đi ra, vừa vặn Lam Anh dường như vẫn chưa hết hy vọng lại nhắn tin cho cô:
[Công chúa điện hạ, hạ giá còn tám vạn tám, không xem sẽ hối hận cả đời đấy.]
Hạ Nam Chi nửa tựa vào cửa sổ, đuôi tóc rủ xuống bên hông vẫn chưa khô, lúc cúi đầu xuống, sườn mặt càng thêm trắng nõn tinh xảo: [Cô rao cái giá trên trời thế này, không phải là chụp được ảnh giường chiếu của Tạ Thầm Ngạn chứ?]
Lam Anh: [Còn kích. thích hơn cả ảnh giường chiếu.]
Hạ Nam Chi: [Hả?]
Đầu óc của cô không nghĩ ra được là video gì có thể kíc.h thích hơn ảnh giường chiếu, hơn nữa Lam Anh không đi vơ vét tài sản của đương sự mà lại chạy tới cướp chút tiền mồ hôi nước mắt của cô.
Mấy giây sau.
Lam Anh lại gửi tới một tin: [Gợi ý hữu nghị, video này sớm muộn gì cô cũng phải tốn tiền để xem, hôm nay xem hay ngày mai xem có thể còn liên quan đến an toàn tính mạng của cô nữa đấy.]
Hàng mi cong cong của Hạ Nam Chi vẫn còn dính chút hơi nước trong phòng tắm, lúc này ngơ ngác chớp nhẹ vài cái, suy nghĩ rồi nói: [Tôi có thể xem trước năm giây không?]
[Tôi không nghe lầm chứ, công chúa điện hạ ngồi trên mỏ kim cương mà lại cò kè mặc cả với tôi?]
[Ồ, nếu là tám tệ tám thì cho cô ngay.]
Lam Anh bên kia không trả lời, có lẽ là bị cách trả giá này của cô làm cho khiếp sợ.
Hạ Nam Chi thấy vụ mua bán này hơn phân nửa là thất bại, cũng không để ý, đang muốn gọi điện thoại cho Hạ Tư Phạm hỏi xem khi nào thì đến.
Cốc cốc hai tiếng.
Cửa phòng cô bị gõ vang.
Hạ Nam Chi khẽ nghiêng đầu, đôi mắt trong veo nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Giang Tâm Châu đã thay sang bộ âu phục màu xanh lam, áo sơ mi lụa cùng quần dài thẳng tắp, đang đứng ở hành lang cổ điển giải thích là mấy người Tang Ninh muốn đi dạo ở trấn cổ bên cạnh, hỏi cô có muốn đi cùng không.
“Tôi ở lại đây.”
Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Nam Chi cũng gõ nhẹ vào khung cửa sổ gỗ, xem như đáp lại.
Giang Tâm Châu kinh ngạc hai giây, sau đó lặp lại lời vừa rồi, vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt mỹ nhân cổ điển của Hạ Nam Chi, trong lòng chờ mong cô có thể vui vẻ nhận lời mời.
Hạ Nam Chi khéo léo từ chối, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn chờ anh trai.”
Với địa vị lưu lượng của mình, theo lý thì Giang Tâm Châu không cần đích thân đến hẹn cô, có tâm tư gì cũng chỉ có bản thân mới rõ. Thấy thế, đáy mắt anh ta giấu đi vẻ mất mát, nở nụ cười ôn hòa: “Tiếc quá nhỉ…”
Anh ta định xin phương thức liên lạc, mang chút đồ ăn khuya cho cô cũng được.
Giây tiếp theo.
Đã bị Tang Ninh đứng ngoài sân dưới lầu cao giọng ngắt lời: “Anh Châu, sao còn chưa xuống?”
Giang Tâm Châu khựng lại một giây.
Hạ Nam Chi nhẹ giọng nói: “Ngõ Thanh Thạch Vũ có một cửa hàng bánh ngọt kiểu cũ, mùi vị rất ngon, anh Giang có thể dẫn các cô ấy đi check in.”
Qua một lát, Giang Tâm Châu từ lầu ba bước xuống lầu hai, lịch sự gửi lời mời với Hình Tuyết.
Đúng như dự đoán, Hình Tuyết còn mang theo cả đầu bếp riêng, đang mượn phòng bếp tạm của đoàn làm phim chuẩn bị bữa ăn bổ dưỡng cho cô ta, làm sao có chuyện đi thưởng thức các món ngon của trấn cổ, không chút khách sáo từ chối lời mời này.
Khi mọi người đã ra ngoài chơi gần hết, cả tòa biệt thự trong ngoài cũng yên tĩnh lại.
Hạ Nam Chi nằm trên ghế gỗ, gấu váy dài đến mắt cá chân như nước chảy dưới ánh trăng, thỉnh thoảng mũi chân lại chấm nhẹ xuống đất, lắc ghế vài cái, trên tay đang cầm di động chơi trò chơi trí lực.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, ngay lúc sắp qua cửa, màn hình đột nhiên có cuộc gọi đến.
“A a a a!”
Hạ Nam Chi đang muốn tức giận, thậm chí còn nghĩ nếu là Hạ Tư Phạm thì đêm nay cô sẽ đại nghĩa diệt thân!
Ai ngờ vừa trượt qua nghe, giọng Tạ Thầm Ngạn đã thấm vào tai: “Ra đây.”
Sao anh lại tới đây???
Hạ Nam Chi còn chưa mở miệng hỏi, điện thoại di động vì chơi game nhiều nên lượng pin không đủ dùng, trực tiếp tắt nguồn.
Trong mấy phút ngắn ngủi, cô vội vàng đi sạc pin rồi khởi động lại máy, lại chạy đến phòng tắm lấy đồ trang điểm ra, nhẹ nhàng cầm một cây son môi, đang nhìn vào gương muốn trang điểm thì bỗng hơi do dự, cảm thấy làm vậy hình như có hơi phí công.
Dù sao Tạ Thầm Ngạn cũng đã nhìn thấy mặt mộc của cô lúc rời giường tám trăm lần rồi.
Hạ Nam Chi chờ điện thoại có chút pin rồi vội vã cầm xuống lầu, không hề che giấu động tĩnh, ngay cả lầu hai cũng nghe được.
Chờ bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp đó biến mất trong ánh đèn màu cam ấm áp ngoài cửa ra vào, cô trợ lý mới quay đầu nói với Hình Tuyết đang ngồi trước bàn trang điểm sửa soạn để lát nữa đến trấn cổ chụp ảnh nhóm nghệ thuật: “Không đi cùng đám người Giang Tâm Châu mà đi riêng một mình.”
Hình Tuyết ngoài tính cách lạnh lùng ra còn nổi tiếng thù dai: “Không phải Hạ Nam Chi đi gặp riêng ai chứ?”
Trợ lý: “Hay là kêu vệ sĩ theo dõi?”
Một trợ lý khác bày mưu tính kế: “Nếu chụp được hành vi không đứng đắn của tiểu thư nhà họ Hạ trong giới giải trí, chị cứ quăng chứng cớ tới trước mặt Hạ Tư Phạm, lấy tiếng là bảo vệ danh dự của em gái anh ta và nhà họ Hạ một lần. Cho dù Hạ Nam Chi có cành vàng lá ngọc thế nào thì cùng lắm chỉ là một cô em họ, về sau gặp chị xem cô ta còn dám kiêu ngạo thế nào nữa.”
Thế lực cha nuôi của Hình Tuyết đều ở bên Hồng Kông, sở dĩ có kế hoạch liên hôn với nhà họ Hạ cũng vì muốn kết nối với mạng lưới quan hệ của Tứ Thành.
Vậy nên trong nhà đã cố ý dặn dò cô ta, nếu muốn tiếp tục vươn lên khiến cho giới điện ảnh quốc tế có thể nhường nhịn ba phần, lúc tâm trạng không tốt cứ tùy tiện sắm sửa một món trang sức đắt tiền, tâm trạng tốt thì đáp máy bay tư nhân đi xem trình diễn thời trang, cũng không cần quan tâm sắc mặt của kẻ nào, sau khi gả đến Tứ Thành, cùng Hạ Tư Phạm trở thành đôi vợ chồng kiểu mẫu tiêu chuẩn của một gia đình giàu có hàng đầu.
Ngay cả người tình cũ nhiều năm không thể tách rời khỏi lợi ích của bố nuôi, cũng chính là chị Mạn quản lý của cô ta cũng khuyên cô ta: “Hôn ước đã được quyết định nhiều năm trước mà nhà họ Quý vẫn bị đá ra khỏi cuộc chơi, chỉ đơn giản là vì cô Quý đó quá vô dụng. Sở dĩ mượn con củng cố địa vị mới quan trọng, lại chạy tới so sánh địa vị với Hạ Nam Chi. Em nên biết là em họ cũng không phải em gái ruột, làm sao thân thiết bằng người bên gối được.”
Hình Tuyết lấy một món trang sức xa xỉ trong hộp trang sức đeo lên cần cổ thiên nga mảnh khảnh, nhíu mày suy nghĩ vài giây: “Hạ Nam Chi ra ngoài quay chương trình mà bên cạnh ngay cả một trợ lý cũng không có, xem ra nhà họ Hạ cũng không hề coi trọng cô ta như lời đồn…”
*
Khoảng tám giờ rưỡi.
Sân ngoài trời của biệt thự rực rỡ ánh đèn, tựa như tuyết rơi đầy đất.
Sau khi trang điểm lộng lẫy, Hình Tuyết lại thay sang một chiếc váy dài màu đỏ. Ban đêm hơi lạnh, trước khi tới trấn cổ chụp ảnh, cô ta còn dùng áo choàng bằng lông cừu quấn nửa người trên lại, giẫm lên đôi giày cao gót đi xuống cầu thang nhỏ hẹp.
Ngoài cửa ra vào, Lâm Kinh Thước gọi điện thoại cho Hạ Nam Chi nhưng không có ai nghe máy, lo lắng cô một mình đến ghi hình cho chương trình sẽ không an toàn, gọi một lát vẫn là trạng thái mất liên lạc, bèn từ nhà dân phố bên cạnh đi tới.
Đang muốn bước lên cầu thang lại vừa vặn đụng phải đoàn người Hình Tuyết.
Có khúc nhạc đệm nhỏ ghi hình chương trình ban ngày, Lâm Kinh Thước khựng lại hai giây, ngoài mặt vẫn giữ vẻ lịch sự, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Theo hướng dẫn của tổ chương trình, cô ấy tiếp tục đi lên lầu ba, nhanh chóng lướt qua đám người nọ.
Hình Tuyết tao nhã đứng bất động, khóe mắt liếc nhìn trợ lý.
“Cô Lâm cẩn thận.”
Lâm Kinh Thước chưa kịp quay đầu xem là ai gọi mình đã cảm giác có thứ gì đụng vào eo. Sự việc xảy ra đột ngột, gần như là theo phản xạ có điều kiện, cô ấy giơ bàn tay buông thỏng bên hông lên muốn bắt lấy thứ gì đó để ổn định cơ thể, nhưng không khéo lại túm nhầm vạt váy của Hình Tuyết cách gần nhất.
Giây tiếp theo.
Hai người cùng ngã thẳng xuống cầu thang nhỏ hẹp.
Bốn bề lặng ngắt như tờ.
Lâm Kinh Thước ngã đến choáng váng, trán đập vào nền gạch có hoa văn tinh xảo, cảm giác đau đớn dọc theo da thịt nhanh chóng tràn ngập khắp cơ thể, ngay cả lông mi cũng run rẩy.
Ở khoảng cách cực gần, Hình Tuyết cũng sửng sốt suốt một phút đồng hồ, đoàn đội đứng ở cầu thang bên kia dường như cũng mất hồn theo, không có ai dám đứng ra ứng cứu khẩn cấp.
Hình Tuyết: “Cô có biết một năm tôi chi ra bao nhiêu tiền để bảo dưỡng toàn bộ cơ thể không? Chỉ riêng sợi dây chuyền tôi đeo trên cổ cũng đủ mua một cái mạng của cô rồi đấy. Cô muốn chết còn kéo tôi theo làm đệm lưng, cũng tàn nhẫn quá nhỉ.”
Vẻn vẹn nửa giây.
Bàn tay thon dài trắng nõn của Lâm Kinh Thước chống lên mặt đất, không để ý đến cơn đau tê dại do cú ngã vừa rồi, muốn đứng dậy nói chuyện trước.
Hình Tuyết đang muốn tới đẩy cô ấy ra thì cổ tay đã bị một sức lực mạnh mẽ giữ chặt
Quay đầu nhìn lại.
Là vệ sĩ, ngữ điệu lạnh lùng cứng rắn nhắc nhở cô ta: “Đây không phải là nơi không có pháp luật, xin tự trọng.”
Trong lúc hoảng hốt, Lâm Kinh Thước đã được một người đàn ông điển trai xuất hiện ở đại sảnh bế lên, cũng không để ý đến đám đông vây xem, đầu tiên là ôm cô ấy đến chiếc sofa bằng nhung bên cạnh, sau đó, nhìn cô ấy đau đến cuộn mình, môi mỏng khẽ mấp máy hỏi: “Còn chịu được không?”
Lâm Kinh Thước mặc váy dài tay nên không nhìn ra được dưới cổ tay áo có bị thương chỗ nào không.
hông biết qua bao lâu.
Đôi môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn đặt lên môi cô, duy trì tư thế mập mờ hỏi: “Anh thấy bộ âu phục em tặng rồi.”
Ngõ Thanh Thạch Vũ những năm gần đây được xem là một khu du lịch rất hấp dẫn, bình thường có không ít người qua lại, kiểu hôn hít bên đường này lỡ bị chụp được là một phút sau sẽ lên hot search ngay. Dưới tình huống căng thẳng cực độ, Hạ Nam Chi thậm chí còn cảm giác được đầu lưỡi có chút đau đớn, muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này: “Hả, cũng mấy ngày rồi anh mới nhìn thấy à? Em phải đi lùng tới mười trung tâm mua sắm cao cấp, tốn rất nhiều tiền mới mua được cho anh đấy, có bị cảm động không?”
Tạ Thầm Ngạn im lặng nghe cô nói dóc, giống như muốn xem cô có thể làm ra trò gì.
Đôi môi mỏng lạnh lùng cong lên: “Thật sao? Vậy xem ra anh phải thờ phụng nó mới được, mỗi ngày thắp ba nén nhang để tri ân tấm lòng của em.”
“Anh không biết đâu, bộ âu phục này là hàng hiếm của cửa hàng đó, là em…” Hạ Nam Chi thở hổn hển, cảm giác sau cổ vẫn bị hai ngón tay thon dài của anh giữ chặt, da thịt mơ hồ nóng lên, giống như động vật nhỏ bị nắm lấy mạch máu, cho dù kể công cũng chỉ nhỏ giọng nói: “Em đắn đo suy nghĩ dữ lắm mới dám bỏ ra số tiền lớn mua bộ âu phục đẹp nhất cửa hàng cho anh đấy, dù anh muốn truyền lại cho con cháu làm vật gia truyền cũng không phải là không thể.”
Hơi thở của người phụ nữ vờn quanh bên tai như đang trêu chọc, lời nói ra lại có thể làm Tạ Thầm Ngạn giận quá hóa cười.
Im lặng một lúc lâu.
Anh mới thấp giọng hỏi: “Vậy bộ của Hạ Tư Phạm, em cũng định để anh ta giữ lại làm bảo vật gia truyền của nhà họ Hạ sao?”
Nhưng màu đỏ thẫm trên trán rất rõ ràng, Hạ Tư Phạm rũ mắt nhìn chăm chú vài giây, lấy khăn tay từ túi quần ra, đưa qua.
“Tôi vẫn ổn, cảm ơn.”
So với trạng thái vừa ngã xuống cầu thang, lúc này hai má Lâm Kinh Thước đã trắng bệch đi, cố gắng bỏ qua cảm giác áp bách trước người.
Hạ Tư Phạm lạnh lùng dặn thư ký đi tìm bác sĩ, tạm thời không di chuyển Lâm Kinh Thước.
Sau đó, anh ta liếc nhìn Hình Tuyết còn ngồi dưới đất, cũng không nhận ra người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy có hơi chật vật này là ai.
Đương nhiên, Hình Tuyết cũng không biết người đàn ông xa lạ ra mặt giúp Lâm Kinh Thước nọ là ai.
Nhưng cô ta vẫn duy trì hình tượng lạnh lùng cao ngạo, sĩ diện xưa nay.
Vì thế gằn từng chữ nói: “Sợi dây chuyền kim cương trị giá năm trăm vạn của tôi bị bể rồi, là trách nhiệm của Lâm Kinh Thước, anh là gì của cô ta? Khoản này nên giải quyết thế nào đây?”
…..
Ngay lúc này.
Hạ Nam Chi hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở biệt thự, vừa mới đi tới ngõ Thanh Thạch Vũ, điện thoại di động cạn pin lại cúp nguồn.
Cũng may cô ngoan ngoãn đứng tại chỗ chưa tới bao lâu thì một chiếc Porsche màu đen đã chậm rãi tấp vào bên đường. Từ cửa kính xe hạ xuống, rõ ràng có thể thấy được gương mặt tuấn tú của Tạ Thầm Ngạn, chỉ là ánh trăng quá sáng, như phủ lên những đường nét đó một lớp sương mù mỏng.
Hạ Nam Chi vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm, mỉm cười đi tới.
“Anh đến đây ghi hình với em à?”
Lời còn chưa dứt.
Ngón tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn đã giơ lên, cách cửa sổ xe, đầu tiên là lướt qua da thịt trắng nõn của cô, dưới ánh đèn đường vàng nhạt, bất luận là dung mạo xinh đẹp của cô hay là ngón tay tinh tế của người đàn ông đều là những món đồ thủ công hoàn mỹ nhất.
Rồi tay anh đột nhiên vươn ra sau đầu cô, những ngón tay mạnh mẽ ấy giữ chặt lấy gáy cô.
“Ưm.”
Nụ hôn bất thình lình này chứa đầy dụ.c vọng mãnh liệt, ngay cả cơ hội cho Hạ Nam Chi lên xe cũng không có.