Cảnh quay trưa nay không có diễn viên chính, vừa vặn là cảnh Hạ Úc Phỉ và Duyên Ly Thịnh đang tập luyện.
Thợ trang điểm nhao nhao lên sân khấu dặm lại lớp trang điểm cho họ trước khi quay phim.
Hạ Úc Phỉ thủ vai y tá, diễn theo kịch bản thì cô ấy phải xé toạc áo sơ mi của Duyên Ly Thịnh đang mặt mày tái nhợt nằm trên sô pha để xử lý vết thương đẫm máu trên bụng cho anh ta, nhưng khi bóng dáng Hạ Nam Chi xuất hiện.
Duyên Ly Thịnh giống như bị uống canh mê hồn, một hai muốn cởi sạch áo để khoe cơ bụng của mình.
Trợ lý bên cạnh Hạ Úc Phỉ cũng ‘kế thừa’ tính tình của cô ấy, nhịn không được châm chọc: “Giống như gà luộc, trên mạng đồn thổi anh ta có sáu múi cơ bụng, cơ bụng này có lớn hay không rất khó bình luận, nhưng tôi biết nó còn thích chơi trốn tìm với người khác đấy.”
Nhưng mặc dù châm chọc thì các fan hâm mộ trong đoàn làm phim cũng mặt đỏ tim đập loạn nhịp chạy tới vây xem.
Ở xa xa.
Lam Anh lén lút thò đầu ra xem: “Đoàn làm phim của các cô bình thường quay phim còn có phúc lợi ngắm cơ bắp này nữa sao?”
Hạ Nam Chi xấu hổ, có điều tầm mắt chỉ mới lướt qua một giây đã kịp nhận ra Tạ Thầm Ngạn hơi nghiêng đầu, mang theo hơi thở áp bách sát lại gần: “Em thấy hứng thú lắm à?”
Nếu dám gật đầu.
Chỉ sợ một giây sau, cái đầu nhỏ đáng yêu của cô cũng bị vặn xuống.
Hạ Nam Chi vô tội chớp mắt: “Dáng người anh ta nào có đẹp bằng anh.”
“Hửm?”
“Em từng đếm rồi…” Cô kiễng mũi chân, ghé sát vào tai Tạ Thầm Ngạn, tự cho là giọng nói rất khẽ: “Cơ bụng tám múi của anh là hàng thật giá thật.”
Còn loại đàn ông thích khoe mình rèn luyện cơ bụng trên phim trường như Duyên Ly Thịnh hoàn toàn không lọt vào mắt cô, được chưa?
Không khí yên tĩnh mấy giây.
Lam Anh oa một tiếng: “Sếp Tạ có tám múi!”
Thế là.
Mấy người ở khoảng cách gần xung quanh đều đã nghe thấy, hơn nữa còn đồng loạt dừng tầm mắt trên khuôn ngực đang ẩn dưới lớp âu phục của Tạ Thầm Ngạn.
“….”
Vẻ mặt Hạ Nam Chi xấu hổ.
Tạ Thầm Ngạn thản nhiên liếc nhìn cô, môi mỏng cong lên: “Đổi chỗ khác tham quan.”
Hai người sóng vai đi ra ngoài studio, vừa rồi phải đi ngang qua trước mặt mọi người, lúc này Lam Anh cũng rất thức thời, tùy tiện tìm cái cớ:
Nói là muốn đi tìm đạo diễn hỏi thăm chút chuyện, đồng thời lùa hết mấy cái đuôi đang kết bè kết nhóm đi theo phía sau.
Hoành Điếm không có gì hay để thăm quan, đường dành riêng cho người đi bộ đều là những công trình kiến trúc check in chụp ảnh.
Ra bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nam Chi vẫn giả bộ như hai người chỉ là mối quan hệ trong sạch, thế nhưng thỉnh thoảng cô lại chớp chớp đôi mắt giảo hoạt, bộc lộ chút tâm tư nhỏ bé, tranh thủ xung quanh không có người nhỏ giọng hỏi: “Hạ Tư Phạm đánh anh chỗ nào?”
Ánh mặt trời sau giờ trưa không quá chói mắt, ngoài tường treo đầy những nhành hoa tường vi, có vài cành ngoằn ngoèo vươn ra ngoài.
Vừa hay đụng tới mái tóc đen nhánh của Hạ Nam, thoạt nhìn rất hài hoà.
Mức độ vui vẻ của Tạ Thầm Ngạn tăng dần đều theo từng lời nói cử chỉ của cô.
Một chốc sau, đôi môi mỏng của anh thốt ra một câu nhàn nhạt: “Anh ta đánh anh trước, phần bụng.”
Thật không đấy?
Hạ Nam Chi nâng khuôn mặt tinh xảo lên, từ vẻ mặt khiếp sợ của cô có thể thấy được cô đã tin lời của Tạ Thầm Ngạn: “Xuýt… Hạ Tư Phạm khi còn trẻ từng luyện quyền anh, một quyền có thể đánh phế nửa cái mạng của người khác, trước kia có một ông chú xấu xa đến nhà họ Hạ làm khách, ông ta cứ nhìn chằm chằm em với ánh mắt không tốt, thế là bị Hạ Tư Phạm tan học về đánh cho một quyền gãy hết hai cái răng.”
Sau đó cô ‘tái hiện’ lại sự tích anh dũng của anh họ cho Tạ Thầm Thời xem.
Dẫn đến một thời gian rất dài về sau, lúc Tạ Thầm Thời nhìn thấy Hạ Tư Phạm đều phải rụt đầu đi đường vòng.
“Anh bị thương nặng không?” Đôi mắt đen nhánh của cô tràn ngập cảm xúc không hề che giấu, sáng rực chiếu thẳng vào lồng ngự/c người đàn ông.
Tạ Thầm Ngạn cúi xuống cách tai cô nửa tấc, thấp giọng nói: “Tò mò à?”
Hạ Nam Chi cắn khẽ đôi môi đỏ mọng, quen tìm lý do cho bản thân khi tính mê trai trỗi dậy: “À, tại em sợ Hạ Tư Phạm không biết nặng nhẹ đánh anh bị nội thương thôi. Nhà họ Hạ em chỉ có một người thừa kế sáng giá, cũng không có dư con trai để bồi thường cho nhà họ Tạ anh.”
Âm cuối còn cố ý kéo dài, nhấn mạnh: “Em không muốn sờ cơ bụng anh đâu, chỉ là kiểm tra thân thể thôi.”
Vị trí địa lý của hẻm nhỏ rất hẻo lánh, ngay cả mèo hoang cũng không đi qua.
Thấy Tạ Thầm Ngạn ngầm đồng ý.
Hạ Nam Chi nâng đầu ngón tay mảnh khảnh lên, tựa như chột dạ đè lên lồng ng/ực ấm áp rắn chắc của anh, da thịt lướt qua lớp vải màu đen lạnh lẽo kia, di chuyển xuống một tấc, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Ở đây không bị thương chứ?”
“Không có.” Dáng người của Tạ Thầm Ngạn cao lớn mảnh khảnh, sườn mặt được ánh mặt trời bao phủ càng trở nên ôn hòa.
Hạ Nam Chi đường hoàng cách lớp áo sơ mi sờ so.ạng cơ bụng của anh từ trên xuống dưới một lần, cũng không thấy bị thương chỗ nào, đôi mắt dưới hàng mi cong cong xẹt qua chút hoang mang, Hạ Tư Phạm có thật sự đánh anh ở đây không?
Hay bởi vì cái liếc mắt của cô ở trường quay mà khiến anh có một khao khát chiến thắng kỳ lạ?
Ngẫm đi nghĩ lại, cô lại cảm thấy cơ bụng trắng như gà luộc của Duyên Ly Thịnh thì có gì để so sánh chứ?
Tìm không ra nguyên nhân, Hạ Nam Chi ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng cho ra kết luận: “Hạ Tư Phạm chắc chắn là ghen tị anh có tám múi cơ bụng!”
Đầu ngón tay trắng nõn đang muốn rút về, bỗng nhiên bị Tạ Thầm Ngạn giữ lại.
Trái tim nhỏ bé của cô đập mạnh, ngay cả mắt cũng mở to: “Làm gì vậy, lần này em sờ anh… là chính miệng anh ngầm đồng ý đấy nhé.”
Mấy ngón tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn tự nhiên đan vào tay cô, môi mỏng khẽ mấp máy: “Em quên mất một chuyện.”
“Hả?”
Trí nhớ của cô rất tốt.
Thù mới nợ cũ của tám trăm năm trước vẫn có thể lật lại tại chỗ cho anh xem, có thể quên cái gì chứ???
Đôi môi đỏ mọng của Hạ Nam Chi khẽ nhếch, đang định hỏi.
Tạ Thầm Ngạn dường như cũng không trông mong cô có thể nhớ tới, thờ ơ nhéo nhéo bàn tay trắng nõn: “Trước kia em đã từng áp đặt một bộ quy tắc cho nhóm trúc mã của em.”
Được anh nhắc nhở, Hạ Nam Chi cũng không rảnh bận tâm đến sự nóng bỏng trên bàn tay, trong nháy mắt nhớ lại: “Ý anh là ước định duy trì tình cảm thanh mai trúc mã kia ấy hả? À, em nhớ ra là có chuyện như vậy, sau đó em đại chiến với Lạc Đại trong nhóm ba ngày ba đêm, anh ta nói em không xinh đẹp, em nói tác phẩm nghệ thuật của anh ta xấu xí, sau đó tự động hủy bỏ.”
Tạ Thầm Ngạn cúi đầu nhìn cô: “Hủy bỏ rồi sao?”
Đối diện với ánh mắt rõ ràng như mực của người đàn ông, lúc này Hạ Nam Chi dường như đã thông suốt, bên tai nhuộm màu đỏ nhạt: “Bộ ước định
đặt riêng cho anh không hủy bỏ.”
“Ừ.”
“Vậy cứ cách ba ngày chúng ta lại phải trò chuyện video một tiếng à?”
Đi ra ngoài, tay hai người tự nhiên nắm chặt chốc lát rồi lại tự nhiên buông lỏng ra. Chỉ là ngón tay thon dài của Hạ Nam Chi run rẩy buông thõng bên người, càng lúc càng gần sát bước chân anh, thỉnh thoảng ngước mắt lên, đáy mắt lướt qua những gợn sóng trong trẻo.
Lúc Tạ Thầm Ngạn nhìn qua, cô lại như không có việc gì nhìn về phía trước, nhớ lại những ngày quay phim ở đoàn làm phim.
Rẽ vào một khúc cua, đến một quầy bán đồ ăn vặt trên đường dành riêng cho người đi bộ, bên cạnh treo bảng hiệu bị cơn gió nhẹ thổi qua làm lắc lư qua lại.
Hạ Nam Chi giới thiệu: “Trợ lý Tang Lạc của em thường xuyên tới đây mua cho em các loại đồ ăn vặt, ở đây có bán tới mười vị đá bào Vượng Vượng, anh thích vị nho hay vị chanh?”
Nghe được lời này của cô, Tạ Thầm Ngạn bình tĩnh đáp: “Có gì khác nhau sao?”
Hạ Nam Chi hiếm khi không thấy anh châm chọc, khóe môi cong lên cười ngọt ngào: “Em tận tình làm tốt vai trò chủ nhà, mời anh ăn một lần.”
Nói xong, cô lập tức móc chút tiền lẻ trong túi áo len ra.
Nhìn đống tiền lẻ một đồng ba đồng kia, khuôn mặt tuấn tú của Tạ Thầm Ngạn thoáng giật mình, một người ở trên bàn đàm phán luôn nhẹ nhàng thờ ơ như anh lại thoáng chần chừ nói: “Anh nhớ anh đầu tư cho Thang Hồng Lãng mười mấy tỷ, vậy mà anh ta để em sống trong đoàn làm phim khó khăn như vậy sao?”
Hả?
Hạ Nam Chi quay đầu nhìn anh hình như đã hiểu lầm, cô mờ mịt giải thích: “Đây là hai mươi đồng Tang Lạc cho em, cô ấy nói ông chủ ở đây lớn tuổi, chỉ nhận tiền mặt.”
Vì nhiệt tình chiêu đãi anh.
Nên mới tiện thể mang theo số tiền mặt duy nhất trong người tới đây.
…
Cách quầy gỗ thấp bé trả tiền xong.
Cô mua hai loại đá bào Vượng Vượng, vẫn còn đọng một ít đá, đầu ngón tay nhanh chóng dính chút bọt nước.
Hạ Nam Chi cắn mấy miếng vị nho, đi xa rồi mới nhớ ra phải chia sẻ cho Tạ Thầm Ngạn, lại ngụy biện một đống tà thuyết: “Em thử độc cho anh rồi đấy, vị này chua chua ăn rất ngon.”
Tạ Thầm Ngạn tỏ ra bình tĩnh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô cúi đầu liếm kem, đầu lưỡi lộ ra màu đỏ nhạt.
Cho đến khi Hạ Nam Chi bỗng dưng nhận ra, tầm mắt của anh dường như thấp thoáng tính xâm lược rất mạnh, cô mới hơi mất tự nhiên nghiêng gò má qua: “Sếp Tạ?”
Tạ Thầm Ngạn ngừng lại, đột nhiên cúi xuống nghiền nát môi cô mấy giây, không đợi nhiệt độ cực nóng dâng lên đã rời đi.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi.
Trái tim nhỏ bé của Hạ Nam Chi đập loạn nhịp không ngừng, ngay cả đôi mắt trong veo đang quan sát hành động của anh cũng không chớp mắt.
Thật là, anh phạm quy rồi!!!
Tuân theo nguyên tắc có qua có lại, cô run rẩy hít thở vài cái, không nhịn được nói: “Đưa tay ra.”
Tạ Thầm Ngạn ngược lại rất phối hợp, khi bàn tay thon dài như ngọc đặt trước mặt cô.
Hạ Nam Chi nghiến răng để một vết răng nhỏ trên xương ngón tay của anh.
“Vậy là có ý gì?” Chút đau đớn này ngược lại khiến Tạ Thầm Ngạn cười khẽ.
“Em trước nay luôn là tiểu tiên nữ ân oán rõ ràng, vừa rồi anh hôn em một cái, xem như là món quà miễn phí tặng anh đến thăm ban —— ” Hạ Nam Chi nhìn ngón tay thon dài trắng lạnh của anh dưới ánh mặt trời chiếu rọi, giống như được một vầng sáng mỏng manh mạ lên, cũng làm nổi bật ‘dấu răng mới ra lò’ càng thêm rõ ràng.
Dứt lời vài giây.
Lúc Tạ Thầm Ngạn không chút để ý vuốt nhẹ qua đó, cô lắc lắc đầu, để bản thân tỉnh táo lại: “Vết cắn này, là bởi vì lần trước anh thừa nước đục thả câu dùng ngón tay này trêu chọc em.”
–
Chạng vạng tối ở Hoành Điếm, lúc mặt trời lặn.
Ở công ty vẫn còn chuyện khẩn cấp phải xử lý, Tạ Thầm Ngạn cùng cô đi dạo hết một con phố Hoành Điếm mới dẫn theo đám người Lam Anh rời đi.
Lúc gần đi.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, còn cúi mình để lại cho Đàm Tụng một câu: “Bớt cho cô ấy ăn đồ ăn vặt lại.”
….
Điện thoại di động vẫn đang vang lên, là ‘lời thăm hỏi’ của quản lý.
[Sếp Tạ cảnh cáo anh không được cho em ăn đồ ăn vặt, anh ấy chắc chắn đã ghét năng lực làm việc của một quản lý hạng ba như anh rồi, lần này ngay cả nữ thần Lam Anh cũng không thể cứu vớt anh, liệu anh ấy có thay thế anh hay không đây!!!]
Hạ Nam Chi đi dạo xong cũng có chút mệt mỏi, cô không quay về studio của đoàn làm phim xem Hạ Úc Phỉ quay phim nữa.
Chờ tiễn vị thần Tạ Thầm Ngạn này đi xa, sau đó liên tục bảo đảm với đạo diễn cứ hỏi thăm bóng gió rằng anh thân là nhà đầu tư rất hài lòng với chuyến tham quan Hoành Điếm một ngày này, cô mới quay về khách sạn, nhẹ nhàng quẹt thẻ vào cửa. Một giây sau, điện thoại di động trong túi áo len màu trắng rung lên không ngừng.
Đưa tay muốn lấy ra xem thử, vừa giương mắt lên, cô bỗng nhiên nhìn thấy bó hoa Kim Ngư Thảo nằm lẳng lặng bên mép giường.
Người tặng hoa không để lại họ tên gì.
Ánh sáng màu quýt ấm áp ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào, quấn quanh cánh hoa trắng nõn bên trong giấy hoa màu xanh nhạt, thấm đẫm những giọt nước trong suốt như pha lê, mép cánh hoa nổi lên màu hồng đào nhàn nhạt, nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Hạ Nam Chi giẫm lên thảm đi qua đó, cụp mắt nhìn chăm chú thật lâu.
Cô lấy di động ra, đầu ngón tay non mịn dừng lại trên tin nhắn Wechat: [Công chúa điện hạ, sếp Tạ bảo tôi để hoa Kim Ngư Thảo trong phòng cô.]
Một chốc sau.
Dưới bầu không khí yên tĩnh trong phòng, Hạ Nam Chi ngồi bên mép giường, lắc lư đôi chân trắng mịn tinh tế, lại nghiêm túc mở trang web ra nhập tên hoa vào.
Ba giây sau.
Trên màn hình bóng loáng như gương nhảy ra kết quả từ Baidu.
Hoa Kim Ngư Thảo.
Ý nghĩa: Xin hãy cảm nhận tình yêu của tôi.