“Alo?”
“Sếp Tạ, cậu chủ Tạ??? Tạ Thầm Ngạn?”
Hạ Nam Chi giẫm lên thảm, kiễng mũi chân, khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút hoang mang chỉ cách anh một tấc, ngay cả tiếng hít thở nhẹ nhàng cũng rất rõ ràng: “Anh nhìn chằm chằm em như thế rất dọa người đó, không phải là sảng khoái xong rồi say đấy chứ?”
Ánh mắt Tạ Thầm Ngạn chuyển qua nụ cười của cô, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Đúng là hơi say.”
Hả?
Hạ Nam Chi thoáng giật mình, phản ứng đầu tiên là tên đàn ông chó má này lại định ăn vạ.
Vừa rồi ‘hùng hục’ ở trên sofa sao không thấy anh say đến mức không cử động được đi?
Bây giờ xách quần lên rồi lại muốn cô làm bảo mẫu hầu hạ anh?
Suy nghĩ một lúc, Hạ Nam Chi nói: “Người nào rót rượu cho anh thật sự đáng chết vạn lần, hay là anh nằm đó ngủ luôn đi.”
Tạ Thầm Ngạn chỉ hơi dùng sức đã kéo được cơ thể mềm mại của cô vào lòng: “Anh thích sạch sẽ.”
Hạ Nam Chi lại ngẩn người.
Nhất thời không hiểu anh nói thích sạch sẽ nghĩa là gì, không biết là vì trên người có mùi thuốc lá với rượu nên không ngủ được, hay là vì đống bừa bộn trên sofa chưa dọn nên không xuống nằm được.
Không đợi cô hỏi, anh đã nói: “Tắ.m chung với anh không?”
Tắ.m chung với anh, chắc chắn lại vần vũ trong bồn tắm một lần nữa.
Hạ Nam Chi lịch sự từ chối, lắc đầu nói: “Khụ khụ, em muốn xem phim.”
*
Lúc bộ phim văn nghệ Ngôi Sao Cô Đơn được công chiếu, doanh thu phòng vé ít đến đáng thương.
Hạ Nam Chi của lúc ấy vẫn còn chút quỹ đen, thế nên rất sảng khoái, dẫn theo quản lý nhà mình đến bao trọn rạp chiếu phim, sau đó vì bận rộn quay phim nên quá buồn ngủ, toàn bộ quá trình đều là nửa mộng nửa tỉnh, hôm nay muốn xem lại một lần, lại giống như xem phim mới.
Thừa dịp Tạ Thầm Ngạn đi tắm, cô chạy lên phòng chiếu phim trên lầu.
Dưới ánh đèn sáng ngời, cô mặc chiếc áo sơ mi nam nửa quỳ trên mặt đất đang nghĩ cách mở phim thế nào, lúc quay đầu tìm điều khiển từ xa, cô tình cờ mở ngăn kéo màu đen tầng dưới chót ra, phát hiện trong một xấp đĩa CD đó, đặt trên cùng chính là bộ phim Ngôi Sao Cô Đơn.
Hạ Nam Chi cụp mắt, đầu ngón tay liên tục kiểm tra xem có phải là phim gốc hay không, vẻ mặt có hơi bàng hoàng.
Chưa đợi cô tìm ra chân tướng, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Tạ Thầm Ngạn tắm rửa qua rồi khoác áo choàng lụa đen đi vào tìm cô.
Mấy giây sau.
Tạ Thầm Ngạn đang định ôm cô lên lầu tắm rửa, bàn tay thon dài còn chưa vươn qua đã thấy Hạ Nam Chi lăn xuống đất trước một bước, không chút do dự đi xem vương miện đá quý bảo bối của cô có bị vỡ hay không.
Thấy không có chút vết xước nào cô mới hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu lên án hành vi dã man của người nào đó, đôi mắt trong suốt trừng lớn: “Anh!”
Tạ Thầm Ngạn ung dung thay cô nói: “Anh hèn hạ vô sỉ, dễ dàng bị sắc đẹp của em mê hoặc không tự thoát ra được…”
Nghiêm túc đấy chứ.
Mấy chữ ‘không tự thoát ra được’ này, cũng không biết có phải là ảo giác của Hạ Nam Chi không mà cô luôn cảm thấy giọng điệu của anh cố ý ám chỉ.
Bên tai đỏ ửng, ánh mắt chợt thấy trên quần tây đen của anh có dấu vết loang lổ, lại càng không tiện tiếp tục đề tài này: “Được rồi, nể tình thái độ thành khẩn kiểm điểm của anh, bổn công chúa cũng không trừng phạt anh nữa.”
Nói xong, Hạ Nam Chi rũ mắt xuống, đầu ngón tay vô thức cạo viên đá quý trên chiếc vương miện. Trong đầu đang nghĩ đến hình ảnh Tạ Thầm Ngạn gọi cô là công chúa điện hạ.
Không khí trong phòng khách yên tĩnh trong nháy mắt.
Cô không hề biết rằng lúc này Tạ Thầm Ngạn cũng đang nhìn cô, như thấy được cô của đêm hôm đó.
Cũng là đêm khuya.
Cơ thể non nớt của thiếu nữ quấn tấm thảm mỏng màu xanh đậm ngồi trên sofa, thoạt nhìn trắng mịn như tuyết, đáng tiếc là cô vừa mới bị cướp đi sự trong trắng nên khóc rất dữ dội, nước mắt nóng hổi chảy dọc theo hai má rồi dính vào sợi tóc đen nhánh, mang theo giọng mũi nức nở mắng hết tổ tông mười tám đời của anh.
Tạ Thầm Ngạn quỳ một gối xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, ngón tay trắng lạnh muốn lau nước mắt cho cô.
Hạ Nam Chi nghiêng mặt tránh đi, lông mi cong cong, trên mặt là một tầng nước mắt mơ hồ: “Đúng, là tôi xông vào nhà dân… nhưng mật mã mở khóa cửa là anh đưa cho tôi mà. Tôi thấy trên mặt đất toàn là chai rượu rỗng, sợ anh uống đến say khướt nên mới chạm vào anh, tại sao lại kêu tôi động tay động chân trước??? Anh là đồ khốn nạn, từ giờ trở đi tôi muốn cắt đứt quan hệ với anh, sau này không bao giờ gặp lại anh nữa.”
Tiếng khóc của cô, từng câu từng chữ chứa đựng ý hận muốn cắt đứt quan hệ khiến Tạ Thầm Ngạn vừa tỉnh khỏi cơn say nhíu chặt đầu mày.
Hồi lâu sau, ngón tay lạnh lẽo của anh không chạm vào tóc Hạ Nam Chi nữa, bình tĩnh nói: “Tôi tìm luật sư tới nói chuyện với em.”
….
Lúc bị kéo xuống sofa bằng nhung màu lam, Hạ Nam Chi giãy dụa nhưng vô ích, chỉ có thể ngồi ở trong lòng anh, để lộ bắp chân trần.
“Anh.” Cô giơ tay lên, dùng sức nhẹ như lông vũ chạm vào xương quai xanh thon dài sau cổ áo hơi mở rộng của Tạ Thầm Ngạn, màu da vẫn còn nhiệt độ vừa ngâm qua nước lạnh, ngay cả đầu ngón tay cũng dính một ít: “Không đứng đắn gì cả, đến quần cũng không thèm mặc.”
Tạ Thầm Ngạn của đêm này dụ,c vọng dồi dào, không hề phù hợp với hình tượng lạnh lùng cấm dục thường ngày của anh.
Mà anh dường như cũng không có ý che giấu, khuôn mặt tuấn tú bị ánh sáng xanh trên màn hình lớn chiếu rọi, sau đó, anh cúi đầu chống cằm lên vai cô, thấp giọng hỏi: “Đàm Tụng cho em nghỉ mấy ngày?”
Hạ Nam Chi cũng không rõ lắm, dù sao cũng vừa bất ngờ đi nhận giải, bên phòng làm việc của Tinh Kỷ dám chắc sáng đèn cả đêm.
Lịch làm việc vẫn chưa gửi tới cho cô xem, nhưng cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô luôn biết làm thế nào để lấy lòng người khác: “Ồ, không phải là anh muốn nhân cơ hội em được nghỉ phép rồi nhốt em trong biệt thự để cả ngày làm chuyện xấu hổ đó chứ? Nhưng mà, nể tình anh đốt pháo hoa chúc mừng em, còn mua cho em một đống châu quý đá quý, em sẽ phối hợp với anh, được chưa nào?”
Lúc âm cuối mềm mại rơi xuống, cô còn cố ý kéo dài câu ‘được chưa nào’ kia.
Nháy mắt.
Tạ Thầm Ngạn không hề báo trước để cho đùi của cô cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng trong cơ thể anh.
Hạ Nam Chi đỏ mặt, vươn ngón tay nhẹ nhàng ma sát tấm lưng lạnh lẽo của anh: “Không cần phải ‘ngẩng đầu’ cảm ơn, bổn công chúa lúc nào mà chẳng tốt bụng như thế.”
Tạ Thầm Ngạn khẽ cười, hôn lên tai cô: “Em bằng lòng thật à?”
Nhịp tim của Hạ Nam Chi như lỡ mất một nhịp, lại khẽ gật đầu, lộ rõ sự bất kham trong xương cốt: “Em thích anh ——”
Tạp âm của bộ phim đang chiếu trên màn hình bỗng nhiên lớn hơn vài phần, thế nhưng không khí lại càng thêm yên tĩnh.Chiếc vương miện khảm đá quý tinh xảo lăn xuống nền đá cẩm thạch, vang lên tiếng va chạm thanh thúy.
Hạ Nam Chi theo phản xạ co người lại, trái tim run rẩy đã mất đi tần suất đập bình thường, vừa muốn đi nhặt lại thì đột nhiên trước trán nóng bỏng, là nụ hôn của Tạ Thầm Ngạn, đôi môi mỏng đó từ đầu đến cuối đều không rời khỏi người cô, còn mang theo mùi rượu nồng nặc.
Giờ phút này, trong biệt thự Tư Nam yên tĩnh tuyệt đối, hai người rất có cảm giác ‘tiểu biệt thắng tân hôn’.
“Vừa gặp mặt đã như vậy.” Cô vừa nhỏ giọng oán giận, vòng eo mảnh khảnh đã bị ngón tay thon dài của người đàn ông khống chế, lại bị ấn xuống.
Hơi thở nóng bỏng của Tạ Thầm Ngạn phả vào cổ cô, khàn giọng nói: “Em không muốn à?”
Trong suốt hai tháng đóng phim trong đoàn làm phim khép kín, hai người chỉ có thể dựa vào video call để thấy nhau, bây giờ bất ngờ gặp được người thật, nói không muốn là giả, nhưng cũng chưa tới mức ‘súng đã lên nòng’ như anh đây.
Hạ Nam Chi vẫn biết xấu hổ, cảm giác run rẩy hết đợt này đến đợt khác khiến cô nhắm chặt hai mắt.
Sau khi đồng hồ trên tường chuyển động được bảy tám phút, như sực nhớ ra điều gì đó, đầu ngón tay trắng nõn bất chợt níu lấy cổ áo lộn xộn của anh: “Lúc anh vào, đã đóng cửa chưa?”
Dù sao đây cũng là phòng khách, nếu có người nào đó tùy tiện bước vào là có thể nhìn thấy ngay bức ‘Xuân Cung Đồ’ sống động.
Tạ Thầm Ngạn cố ý lừa cô: “Chưa.”
Hạ Nam Chi quả nhiên tin thật, đuôi mắt vì kích động mà thoáng phiếm hồng, ngay cả khuôn mặt trang điểm nhẹ cũng trở nên diễm lệ.
“Tạ, Thầm Ngạn, em không chơi với anh nữa.”
Ai ngờ lại nghe thấy anh cười giễu cợt không chút thương tiếc, phiến môi mỏng ép vào đầu lưỡi cô: “Bây giờ mà kêu dừng, em dừng được
không?”
….
Hạ Nam Chi không kêu dừng được, chỉ có thể dùng đầu ngón tay tinh tế cào nát tấm lưng cơ bắp rắn chắc của anh, gối đầu và thảm lông trên sofa bằng da rơi vương vãi dưới đất, váy dài tơ lụa của cô cũng bị xé rách một miếng nhỏ, treo bấp bênh bên cạnh tay vịn.
Đến rạng sáng.
Đôi chân trắng nõn trơn bóng của cô mới yếu ớt trượt xuống khỏi thắt lưng anh.
Đôi mắt màu ngọc đen của Tạ Thầm Ngạn bỗng chốc trầm xuống, phản chiếu dáng vẻ quần áo xốc xếch của cô.
Hạ Nam Chi cứ thế im lặng đối diện với tầm mắt của anh một phút, hô hấp như ngừng lại giây lát: “Thích anh thỉnh thoảng chơi trò cưỡng chế với em thế này.”
Bình thường tác phong làm việc của anh lạnh lùng giống như trời sinh không có tình cảm, chỉ có thời điểm thân mật khăng khít nhất mới thỉnh thoảng lộ ra ham,muốn khống chế đối với cô, mới có thể làm cho Hạ Nam Chi cảm thấy không chân thật nhất.
Bộ phim chiếu đến cuối cùng, hai người cũng không xem nữ chính của Ngôi Sao Cô Đơn rốt cuộc có qua đời hay không.
Bây giờ kỹ năng nịnh hót của Hạ Nam Chi dành cho Tạ Thầm Ngạn có thể nói là đã đạt đến trình độ thượng thừa, rót bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt vào lồng ngực anh, còn làm say lòng người hơn cả men rượu, thậm chí còn thừa dịp người đàn ông đang lẳng lặng đẩy quần áo cô ra.
Hạ Nam Chi cũng không chịu lếp vế đáp lại, quỳ gối trên người anh, vươn cổ tay trắng như tuyết mò mẫm chiếc điện thoại di động bên cạnh. Cô nhanh chóng mở nhóm Wechat ra, nói với Tư Duy:
[Trong phòng chiếu phim của Tạ Thầm Ngạn có một bộ phim thời tôi vừa ra mắt, điều này đại biểu cho cái gì? Tôi có thể hỏi thẳng không?]
Tư Duy nhanh chóng trả lời: [Tâm tình sếp tổng thế nào?]
Đầu ngón tay Hạ Nam Chi hơi không giữ được màn hình, lập tức trả lời: [Chắc là rất tốt?]
Chưa đến một chốc sau, bài văn tình yêu Tư Duy phân tích cho cô vừa gửi tới, còn chưa kịp đọc từng chữ.
Bỗng nhiên, ngón tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn bóp chặt vòng eo trắng nõn của cô, trong lúc không khí im lặng, anh thẳng thừng rút điện thoại di động của cô ra, cũng may lúc này đang vào ‘thời khắc quan trọng’, anh không có tâm tư xem nội dung trò chuyện là thế nào, chỉ bình tĩnh tắt máy rồi ném xuống sàn đá cẩm thạch.
Tiếng va chạm giòn giã lại vang lên, vương miện đá quý thì có thể chưa vỡ nhưng chắc hẳn màn hình điện thoại đã vỡ tan tành rồi.
Ngay sau đó trước khi anh ‘gây chiến’, ánh mắt trêu tức gần như thương hại chậm rãi lướt qua vẻ mặt ngơ ngác của Hạ Nam Chi, giọng nói khàn khàn có chút nguy hiểm: “Cô bé lừa đảo, đây là phối hợp với anh mà em nói sao?”
Lúc đang hành sự mà vẫn có thể phân tâm đi trò chuyện với những người không quan trọng?
Hạ Nam Chi bị bắt ngay tại chỗ, không khỏi sửng sốt.
*
Ngày hôm sau, khi biệt thự Tư Nam bị tia nắng đầu tiên bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu rọi vào.
Hạ Nam Chi nghiêng người nằm trên chiếc giường lớn ấm áp trong phòng ngủ chính tỉnh lại, còn chưa nhúc nhích, khóe môi bị cắn nát đã lên tiếng mắng chửi: “Tạ Thầm Ngạn, tên đàn ông không bằng cầm thú kia! Kiếp trước anh là chó chắc luôn!!”
Tối hôm qua Tạ Thầm Ngạn cũng không biết mấy chữ ‘được voi đòi tiên’ viết như thế nào.
Từ sofa phòng khách dưới lầu đến sofa phòng chiếu phim, cả sofa bên cạnh bể bơi trên tầng cao nhất, thậm chí là sofa đơn trong phòng sách. Anh giống như có thêm một sở thích đặc biệt mới, nhìn thấy sofa gì là muốn ôm cô qua đó ngay.
Hạ Nam Chi mở mắt ra, tầm mắt mờ mịt vừa vặn nhìn thấy sofa màu xám đậm trước cửa sổ sát đất của phòng ngủ chính.
Giây tiếp theo.
Bây giờ cô bị dị ứng toàn thân với sofa, lặng lẽ nghiêng người, đổi hướng nằm.
Chiếc di động bị đối xử tàn bạo tối qua lúc này đang nằm yên bên cạnh gối đầu, nghĩ tới chuyện đang tán gẫu với Tư Duy thì bị cắt ngang, cô lập tức lấy mở ra xem.
Trong bài văn phân tích tình yêu chưa đọc.
Hạ Nam Chi chính xác tìm được trọng điểm, Tư Duy nhắc nhở cô tiếp tục lục ngăn kéo xem có gì khác không.
Gì khác không?
Trong ngăn kéo ngoại trừ phim ra thì còn có thể có cái gì nhỉ?
Hạ Nam Chi vẫn chưa ổn định hơi thở, luống cuống khoa tay múa chân.
Một chốc sau.
Mạch não của Lam Anh như được làm mới, nhướng mắt nhìn những vết hôn còn đỏ rực hơn cả hoa hồng trên người Hạ Nam Chi, giọng điệu khó nén được sự kinh ngạc: “Chẳng lẽ sếp Tạ biế.n thái quay cảnh giường chiếu của cô lại rồi bị phát hiện?”
“???” Khuôn mặt Hạ Nam Chi cứng đờ, biểu cảm như không biết phải nói gì cũng không biết phải làm gì.
“Chắc là trong két sắt đấy, cô biết mật mã chứ?”
“….”
“Được rồi.” Lam Anh buông cành hoa hồng trong tay xuống, thuật lại chuyện xảy ra buổi sáng cho cô nghe: “Sáng nay từ trên lầu tới dưới lầu biệt thự Tư Nam đều bị cấm dọn dẹp, nghe bảo là sếp Tạ tự mình sửa sang lại sofa phòng khách và cả lầu trên, cho nên ở đây có mất món gì thì chắc chắn là sếp Tạ giấu đi đấy.”
Cũng đều là người trưởng thành.
Vì sao Tạ Thầm Ngạn phải dậy sớm hạ mình dọn dẹp vệ sinh, nguyên nhân cũng không cần đoán.
Không khí ngưng trệ vài giây sau.
Thân hình mảnh khảnh của Hạ Nam Chi lúng túng đứng bên cạnh chiếc bàn sang trọng, ngón tay vô thức chạm vào cành hoa hồng nằm rải rác trên bàn, da thịt trắng nõn vô tình bị cắt đỏ mà không hề hay biết.
Bởi vì giờ phút này đầu óc cô đã choáng váng, hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ.
Lam Anh còn nói: “Đĩa phim giấu ở đâu tôi cũng không biết, nhưng Tiểu Lý Nhi, cô có biết vì sao nơi này gọi là biệt thự Tư Nam không?
Hạ Nam Chi tuy không xoay người lại, vẻ mặt cảm thấy hoang mang, nhưng lại là một học sinh ngoan biết nghe lời thầy, không chậm trễ một giây nào bò dậy khỏi lớp chăn mềm mại.
Cô xem nhẹ dấu vết trên da thịt hai bên hông, đưa tay kéo áo ngủ lụa đen của nam giới khoác lên người, chất liệu cực kỳ trơn mịn như muốn rớt khỏi cơ thể, theo từng bước chân dường như không nằm yên được mà trượt dọc theo bả vai mỏng manh xuống vài tấc.
Vừa tới chỗ rẽ cầu thang.
Lam Anh giẫm lên đôi giày cao gót đế đỏ 10cm muốn lên đánh thức cô dậy dùng bữa, vừa nhìn thấy cảnh này thì giống như bắt gặp bí mật kinh thiên động địa gì đó: “Kịch liệt thế cơ à?”
Hạ Nam Chi hoảng hốt chào buổi sáng với cô ấy rồi chạy đến phòng chiếu phim, chỉ để lại hình ảnh chiếc áo ngủ lụa đen lắc lư ở mắt cá chân trắng như tuyết.
Qua mười phút.
Lam Anh đã trở lại dưới lầu, đang ưu nhã đứng bên bàn ăn cắt tỉa hoa hồng do máy bay tư nhân vận chuyển tới, chợt thấy Hạ Nam Chi lại chân trần chạy lon ton xuống lầu, giọng nói trong trẻo truyền khắp không gian yên tĩnh: “A a a! Mấy cái đĩa phim trong ngăn kéo của Tạ Thầm Ngạn đâu cả rồi?”
Lam Anh sợ tới mức suýt nữa cắt trúng móng tay: “Đĩa gì?”
“Tối hôm qua tôi thấy trong phòng chiếu phim có một ngăn kéo, trong đó có một chồng đĩa rất dày.”