Dẫn Lửa

"Vũ khí chắn nợ đào hoa hình người"


trước sau

Trong phòng trà của Cổ Ngoạn Trai, việc kinh doanh gần như đã bàn bạc xong xuôi.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, Nguyễn Minh mặc bộ váy xanh đậm cao cấp ngồi ngay ngắn, dáng vẻ rất quyến rũ.

Từng có vài lần muốn chuyển đề tài, muốn xin phương thức liên lạc cá nhân với Tạ Thầm Ngạn, ai ngờ anh tựa như nghe không hiểu, chỉ lãnh đạm đàm phán công việc hợp tác.

Bị từ chối nhiều lần như vậy, thật lòng mà nói, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm bỏ qua giọng điệu luận bàn công việc để nói bóng gió xa xôi, chỉ là thêm Wechat, cũng đâu tới mức đưa thẻ phòng.

Nhưng Nguyễn Minh phá lệ nhịn xuống, không hiểu sao lại bị khí chất ung dung tự phụ trên người Tạ Thầm Ngạn hấp dẫn, đã không còn đơn thuần là say mê vẻ ngoài hại nước hại dân của anh nữa, thậm chí khi biết anh đã sắp xếp tiệc đính hôn với nhà họ Hạ trong dịp Tết âm lịch, cô ta cũng không hết hy vọng.

Trà nhanh chóng cạn đáy.

Lúc này, ông chủ của Cổ Ngoạn Trai cung kính đẩy cửa ra, vòng qua bức bình phong tranh thủy mặc, phía sau còn có mấy học trò bưng mâm gỗ tinh xảo đi theo.

Động tĩnh rất nhỏ nhưng lại khiến Tạ Thầm Thời đang nhàm chán nằm trên ghế quý phi bên cạnh thấy hứng thú.

“Thứ cậu cả nhà họ Tạ không thiếu nhất chính là tiền, không phải bảo vật của cửa hàng thì không thèm nhìn tới. Về mặt cá nhân, anh ấy ngược lại rất xoi mói.”

Tạ Thầm Ngạn nói rất ít, để mặc Tạ Thẩm Thời đeo một cặp kính gọng vàng đi tới đi lui trước những loại ngọc đắt tiền kia.

Nguyễn Minh hơi tò mò: “Sếp Tạ thích sưu tầm ngọc quý à?”

Tạ Thầm Ngạn bưng chén trà lên, hơi mím đôi môi ướt át lại, thong thả nói: “Chưa nói tới thích hay không. Chẳng là ông chủ ở đây mới tìm được một số ngọc cổ thượng hạng ở nước ngoài, đủ làm vài chiếc vòng ngọc cho vợ sắp cưới của tôi đeo chơi.”

Gương mặt trang điểm tỉ mỉ của Nguyễn Minh nở một nụ cười gượng gạo.

Mà bên cạnh, cô ta nhìn thấy người đàn ông trông rất giống Tạ Thầm Ngạn mặc một bộ âu phục chỉnh tề. Dưới vẻ ngoài lạnh lùng cao quý này, mọi lời nói cử chỉ đều vô cùng sắc bén, tựa như không có thứ gì có thể lọt vào mắt anh ấy.

Anh ấy cầm một miếng pha lê lên, xoi mói rằng không đủ trơn, sẽ làm xước cổ tay Hạ Nam Chi.

Nghe đến lúc này.

Nguyễn Minh đã sắp không giữ được hình tượng lạnh lùng của nữ cường nhân, sốc đến mức suýt nữa sặc nước trà.

Trái lại, Tạ Thầm Ngạn vẫn bình tĩnh, thậm chí còn nhạt giọng khen em trai mình cẩn thận chu đáo.

Sau đó, Tạ Thầm Thời lại chê chất liệu ngọc bích này không được chạm khắc tỉ mỉ, chưa đủ độ xanh tinh khiết, mà món đồ mấy trăm vạn không thể không đeo, lỡ như có người cười Hạ Nam Chi mang hàng rẻ tiền, sẽ làm mất mặt mũi của Cá Con Xinh Đẹp.

Vì tiền, ông chủ của Cổ Ngoan Trai ném luôn tôn nghiêm của mình xuống đất, để mặc người giẫm đạp.

Ngược lại là mấy học trò hít sâu một hơi.

Cũng giống như phản ứng của Nguyễn Minh, lặng lẽ chuyển ánh mắt sang Tạ Thầm Ngạn.

Tạ Thầm Thời không bình thường đã đành, nhưng ít gì trạng thái tinh thần của người cầm quyền Tạ thị phải bình thường một chút chứ?

Giây tiếp theo.

Tạ Thầm Ngạn vẫn điềm tĩnh như lúc nãy: “Miếng ngọc mỡ dê bên tay trái của chú nhìn cũng tạm chấp nhận được.”

Ông chủ của Cổ Ngoan Trai nhất thời rưng rưng: “Miếng ngọc này là vật tổ truyền của nhà tôi, sếp Tạ đúng là rất có mắt nhìn!”

Nếu còn tiếp tục nhặt nhặt lựa lựa thế này nữa, có thể ông ấy sẽ phải đóng luôn cả cửa tiệm.

Tạ Thầm Thời cầm miếng ngọc mỡ dê cực phẩm lên nhìn thử, không tiếp tục xoi mói bình phẩm nữa, nhưng lại ở trước mặt mọi người nghi ngờ bọn họ có thể chế tác hoàn mỹ vòng ngọc không.

Ông chủ của Cổ Ngoan Trai rất muốn nói, cậu giỏi thì cậu làm thử đi???

Vẻ mặt Nguyễn Minh đã chết lặng, hồi lâu sau mới nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của Tạ Thầm Ngạn, khóe môi kéo căng một lát mới nặn ra một câu: “Sếp Tạ và cậu hai Tạ không hổ là song sinh, tình cảm rất tốt.”

Anh trai ở bên ngoài âm thầm show ân ái với vợ chưa cưới thì cũng thôi, em trai cũng không chịu thua kém chạy tới xem náo nhiệt.

Sợ người ngoài không biết Tạ thị coi trọng bà chủ tương lai hay gì?

Lời nói của Nguyễn Minh vừa vặn bị Tạ Thầm Thời nghe được, anh ấy lười biếng ngồi lên ghế gỗ trầm bên cạnh, ngón tay thon dài tháo kính gọng vàng trên sống mũi xuống, vừa thưởng thức vừa nói: “Sếp Nguyễn nhìn ra rồi à?”

Nguyễn Minh nhìn khuôn mặt Tạ Thầm Thời, không hiểu sao lại không có hứng thú.

Cô ta nổi tiếng với danh xưng mỹ nhân lạnh lùng của giới kinh doanh, trước nay luôn được người ta theo đuổi nịnh hót, đương nhiên sẽ không nể mặt anh ấy.

Tạ Thầm Thời vươn cánh tay, ra vẻ trìu mến ấn lên vai Tạ Thầm Ngạn có phong thái tao nhã bên cạnh: “Anh trai yêu quý của tôi thích cưng chiều tôi một cách vô tội vạ, bình thường không nỡ đánh không nỡ mắng, mặc tôi gây nháo với cả nhà họ Tạ, cho dù một con dê kêu be be khắp nơi muốn vào cửa nhà họ Tạ cũng phải bước qua sự đồng ý của tôi trước.”

Trùng hợp là Nguyễn Minh cầm tinh con dê, bị xỉa xói thì cực kỳ chán ghét.

Sau đó, ông chủ tiệm đồ cổ lại trình bảo bối quý hiếm lên cho hai vị nhà họ Tạ tiếp tục xem qua, Nguyễn Minh đã không còn lòng dạ nào ngồi lại đây xem Tạ Thầm Ngạn kiên nhẫn chọn quà cho vị hôn thê của mình như thế nào nữa.

Cô ta xách túi xách hàng hiệu lên, làm bộ bày ra tư thế mẹ kế tốt, nói là đột nhiên nhớ ra đứa con riêng hai mươi lăm tuổi trong nhà chưa uống sữa, cũng muốn về xem thử ông chồng thực vật nằm trên giường bệnh ba năm chưa tỉnh có ổn không, nếu công việc làm ăn đã đàm phán thỏa đáng thì xin phép rời đi trước.

Chờ Nguyễn Minh giẫm lên đôi giày cao gót mười cm, bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng rời đi.

Tạ Thầm Ngạn vô tình ném ‘vũ khí chắn nợ đào hoa hình người’ sang một bên, sửa sang lại ống tay áo âu phục rồi đứng dậy, lạnh nhạt dặn dò thư ký ngoài cửa chuẩn bị xe.

Tạ Thầm Thời hỏi anh: “Trời sắp tối rồi, anh đi đâu vậy?”

Tạ Thầm Ngạn thản nhiên nói: “Em đi tìm Lam Anh chơi đi, cô ấy có chìa khóa gara ở nhà tổ của anh.”

*

Hạ Nam Chi ở lại Hoành Điếm quay mấy vai khách mời, đã ba ngày rồi không gặp Tạ Thầm Ngạn.

Lúc nhận được điện thoại, anh nói tự mình tới đón cô về biệt thự Tư Nam ngủ một đêm, cô đã quyết đoán bỏ lại đám người Đàm Tụng rồi chạy mất, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy chiếc Rolls Royce màu đen dừng lại ở bên ngoài.

Cô còn đang thở hổn hển, mới vừa đi tới trước cửa xe đã bị bàn tay thon dài như ngọc của Tạ Thầm Ngạn ôm vào lòng.

Cũng chỉ trong nháy mắt.

Lâu Lạc Gia ở xa vừa vặn nhìn thấy cảnh này, hơi có chút kinh ngạc.

Vị đạo diễn đứng bên cạnh anh ta đốt điếu xì gà, đã không còn thấy xa lạ với chuyện sao nữ trong giới giải trí bị nhà tư bản xài quy tắc ngầm, cùng lắm chỉ lén trêu chọc vài câu:

“Người
đứng sau hậu thuẫn cho Hạ Nam Chi đúng là không thể coi thường, Tinh Kỷ đã sớm nói với tôi, người nâng đỡ cô ấy là một vị sếp tổng của Tạ thị.”

Lâu Lạc Gia xuất thân từ gia đình giàu có ở Hồng Kông, anh ta xếp cuối cùng trong nhà, vì mất quyền thừa kế nên mới lăn lộn trong giới giải trí, quan hệ quyền quý ở Tứ Thành cũng không cần anh ta đứng ra duy trì, nhưng cũng biết trong giới hào môn cao cấp, nhà họ Tạ xếp thứ nhất.

Nửa ngày sau, anh ta như có điều suy nghĩ nói: “Xem ra tôi đi hẹn ông chủ của Tinh Kỷ, không bằng đi hẹn Tạ Thầm Ngạn thì hơn.”

“Anh còn nhớ giọng nói của Hạ Nam Chi sao?”

Đạo diễn hờ hững mỉm cười, muốn đưa cho anh ta điếu xì gà.

Con người Lâu Lạc Gia mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, chỉ hút đúng một loại xì gà, cũng không bao giờ chạm vào điếu xì gà người ta đã hút.

Anh ta thì thầm: “Giọng cô ấy thực sự rất giống…”

……

Trước khi ánh hoàng hôn dần tắt, cuối cùng hai người cũng về tới biệt thự Tư Nam.

Hạ Nam Chi vào cửa, đầu tiên là cởi áo lông đang bọc kín mình ra, tùy tiện ném lên sô pha, sau đó ngước mắt nhìn xung quanh bốn phía yên tĩnh, hé môi khẽ nói: “Hình như Tạ Thầm Thời không có ở nhà đúng không?”

Tạ Thầm Ngạn lẳng lặng đi theo phía sau cô, bỏ giày cao gót mà cô ném lung tung vào tủ giày, lại chậm rãi xếp gọn áo lông, một số tấm thảm nhỏ và búp bê do đoàn làm phim mang đến. Hạ Nam Chi quay người lại, phát hiện anh thật sự càng ngày càng có phong thái người chồng đức hạnh. Lúc này biệt thự không có người khác, cô bèn ôm lấy anh: “Tối hôm qua em ở khách sạn đoàn làm phim, đến nửa đêm điều hòa bị hỏng, lạnh ơi là lạnh, chỉ có thể rúc trong chăn nhớ đến anh, nhớ anh đến khi đi vào giấc ngủ, ở trong mộng vẫn còn nhớ, lại nhớ đến khi thức dậy.”

Lúc cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô không giận dỗi thì lời ngon tiếng ngọt cứ thế tuôn trào rót vào lồng ngực người đàn ông.

Cách lớp vải trên eo cô, ngón tay thon dài của Tạ Thầm Ngận lặng lẽ bóp chặt: “Nhớ lâu thế cơ à?”

Giọng nói của anh lộ ra dụ.c vọng, thế nhưng khuôn mặt tuấn tú lại vô cùng đứng đắn.

Hạ Nam Chi cắn m.ôi dưới, nhẹ nhàng đạp anh một cái: “Bóp đau em.”

Tạ Thầm Ngạn lại hỏi cô có mệt không, ngón tay thon dài vẫn không nhanh không chậm xoa bóp cho cô.

Hạ Nam Chi nhẹ nhàng áp chiếc cằm trắng như tuyết lên vai anh, do dự vài giây, giữa việc giải quyết bụng đói hay nhu cầu sinh lý, cuối cùng cô lựa chọn vế trước: “Anh nấu cơm cho em ăn trước đã.”

Không ngoài dự liệu, Tạ Thầm Ngạn đá em trai ruột ra khỏi biệt thự Tư Nam.

Đương nhiên cũng không giữ lại người làm để bị quấy rầy.

Thừa dịp anh vào phòng bếp nghiên cứu thực đơn, Hạ Nam Chi chạy đến phòng ngủ chính tắm rửa, gột sạch cảm giác mệt mỏi sau khi quay phim, làn da mịn màng, ngay cả sợi tóc cũng thơm ngào ngạt. Sau đó cô mới bò ra ngoài, nhặt chiếc váy ngủ màu hồng mặc vào người, mái tóc dài như gấm đen lười biếng buông xuống vai, chiếc gáy trắng nõn như ẩn như hiện.

Cô đi chân trần, ngồi trên sô pha phòng khách sang trọng rộng rãi cầm máy tính bảng bấm hồi lâu.

Nhập mật khẩu sai.

Hạ Nam Chi muốn đăng nhập vào một tài khoản đã mấy năm không động tới, đáng tiếc không ngừng thử sai.

Đang lúc đầu ngón tay cô xoa xoa ấn đường, sắp mất hết kiên nhẫn.

Đột nhiên, chẳng biết từ lúc nào dáng người cao lớn của Tạ Thầm Ngạn đã đứng bên cạnh tay vịn, rũ mắt nhìn cô một hồi lâu. Dưới hàng lông mi đen nhánh như có ánh sáng, nhưng không nhìn thấu được tâm tình, đôi môi mỏng thốt ra từng chữ rõ ràng, nhắc nhở cô: “Bốn số cuối là 2582.”

Đầu ngón tay Hạ Nam Chi đột nhiên khựng lại.

Đôi mắt xinh đẹp mang theo chút kinh ngạc ngước lên nhìn chằm chằm anh nửa ngày. Sau đó, sau khi nhập mật khẩu vào màn hình bóng loáng như gương, không đến vài giây đã hiển thị đăng nhập thành công, trên giao diện lập tức xuất hiện hai chữ Tiểu Lý, như là bức tranh phủ bụi đã lâu chậm rãi mở ra trước mắt cô.

Hạ Nam Chi đã không còn để ý đến nội dung và vô số tin nhắn riêng nữa.

Mà là lần nữa nhìn về phía Tạ Thầm Ngạn, đôi mắt đen nhánh trong veo nhất thời sáng lên: “Lúc trước em cũng thử sai mật khẩu phòng cưới, lần thứ hai thử lại, tiện tay thử mật khẩu đơn giản nhất thì đột nhiên mở ra được —— trước đó anh đã đổi lại sao?”

Từ vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của Tạ Thầm Ngạn, gần như là ngầm thừa nhận.

Một chốc sau, Hạ Nam Chi không hiểu sao lại thấy đuôi mắt tràn ngập chua xót. Anh cúi người tới gần một chút, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô, nhiệt độ cơ thể nóng rực càng rõ ràng trên da thịt, nhưng cô không hề tránh né, chỉ nhẹ giọng nói: “Khó trách lúc ấy anh rất khó chịu, quấn một chiếc khăn tắm lạnh mặt ra mở cửa, bị em chọc tức chết rồi đúng không?”

Phòng khách rộng rãi yên tĩnh không một tiếng động, dường như còn nghe được tiếng lá cây rơi xuống đất.

Tạ Thầm Ngạn cúi đầu nói: “Nửa mừng nửa kinh ngạc.”

Anh còn kinh ngạc sao?

Hạ Nam Chi chủ động quỳ gối nhổm người dậy, trong khoảnh khắc, hô hấp tràn đầy mùi hương quen thuộc.

Giây tiếp theo.

Giọng nói của người đàn ông như bị đè nén hồi lâu trong cổ họng mới thốt ra: “Anh nghĩ, em sẽ rất chán ghét bước vào phòng cưới.”

Tạ Thầm Ngạn chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng, sau một năm đính hôn Hạ Nam Chi sẽ đột nhiên chạy đến phòng cưới không người ở, còn mơ mơ màng màng không vào được cửa.

Lúc đó cô nguyện ý đến.

Ở trong mắt anh, đã là sự ban ân của tiểu tiên nữ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện