Chương 25:
Quả nhiên Đồng Dã vẫn còn trẻ, chỉ một chút trò trẻ con thế cũng có thể khiến hắn vui vẻ cả ngày.
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn vẫn cứ cười ngốc, trong lòng có suy đoán, nhưng lại không có ý muốn xác nhận.
Tới nhà, Đồng Dã vốn muốn tìm cơ hội để nói chuyện phiếm cùng với Vinh Hạ Sinh, kết quả người ta vừa về đến nhà đã đi thay quần áo rửa mặt rồi chui vào phòng sách.
Đồng Dã và mèo con biến thành “hai đứa trẻ côi cút” trong phòng khách, đáng thương mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rồi cùng kêu meo meo.
Vinh Hạ Sinh ngồi trước máy tính thở phào một hơi thật dài.
Hôm nay có quá nhiều việc xảy ra làm anh vẫn chưa thể tiêu hóa nổi.
Việc xã giao ít ỏi ngày thường khiến anh không thể không an tĩnh ngồi xuống sắp xếp lại suy nghĩ, mà mọi chuyện bắt đầu từ khi anh nhận được điện thoại từ biên tập viên.
Từ năm ngoái, Vinh Hạ Sinh đã bắt đầu viết một cuốn sách.
Trước kia anh cũng viết lách, nhưng đều là những tác phẩm ngắn, thường được nộp cho tạp chí hoặc là đưa vào các tuyển tập, viết nhanh thì tiền nhuận bút nhận được cũng nhanh.
Khi đó anh đã quen với biên tập viên hiện tại, vị biên tập viên từng hỏi anh. “Thầy Vinh, anh có khả năng viết truyện dài mà, sao anh không thử xem?”
Lúc đó Vinh Hạ Sinh đã trả lời. “Bởi vì tôi muốn ăn cơm.”
Một tác phẩm dài, sớm nhất thì cũng phải mất một đến hai năm, còn muộn thì cũng khó thể nói.
Trước đó Vinh Hạ Sinh vì vài lí do mà từ chuức, sau đó lại không có nghề nào để kiếm sống, chỉ còn có cách dựa vào viết lách.
Biên tập viên khi đó cũng trêu anh. “Đúng là Carver của hiện đại.”
(Raymond Clevie Carver Jr. (1938 – 1988): Nhà thơ và nhà văn viết truyện ngắn người Mỹ, ông được coi như một trong những tác giả danh giá nhất nước Mỹ)
Vinh Hạ Sinh xấu hổ đến mức mặt đều đỏ cả lên. “Không dám, không dám, tôi làm gì có tư cách đó.”
Thực ra thì có một khoảng thời gian dài, Vinh Hạ Sinh coi Carver như là chuẩn mực.
Cả cuộc đời của Carver để lại hầu hết toàn là tác phẩm truyện ngắn hoặc là thơ ca, nguyên nhân cũng chỉ là vì muốn nuôi gia đình.
Không dám so sánh, nhưng với anh đó là tấm gương sáng.
Chẳng qua đáng tiếc là Vinh Hạ Sinh lại cảm thấy mình không có một đột phá nào, cuối cùng anh đã đưa ra một quyết định mà từ trước đến nay mình chưa từng nghĩ đến.
Anh bán đi căn phòng có vị trí cực đẹp trước kia, dùng hai phần ba số tiền để mua lại một căn ở vùng ngoại ô, một phần ba còn lại thì đủ cho anh sinh hoạt một khoảng thời gian. Anh cần phải viết ra một tác phẩm dài có thể khiến mình hài lòng trước khi số tiền tiết kiệm kia bị dùng hết.
Nhưng có nhiều lúc, cuộc sống chỉ tràn ngập thất vọng.
Mấy ngày nay khi anh đóng cửa sáng tác, chỉ một phần dạo đầu thôi cũng khiến anh phải viết đi viết lại hơn bốn mươi lần, mà anh lại vẫn chưa hài lòng.
Những áp lực từ chính anh khiến Vinh Hạ Sinh ngày qua ngày bắt đầu hoài nghi chính mình, anh nghi ngờ bản thân vốn chẳng có năng lực viết lách.
Anh nản lòng thoái chí đến mức tự ti, bên ngoài vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bên trong anh đã mắng chửi bản thân rất nhiều đến mức thương tích đầy mình.
Nhưng vào thời điểm anh suy sụp nhất kia, anh nhận được điện thoại từ thầy Đồng.
Nói đến cũng kỳ lạ, mở cửa chào đón một người bước vào cũng giống như là đang chọc ra một kẽ hở từ không gian kín đáo của bản thân, có thêm ánh sáng, thêm âm thanh, thêm gió mát, cũng thêm cả những luồng không khí mới mẻ.
Vào buổi tối Đồng Dã tới, Vinh Hạ Sinh liền có ý tưởng sáng tác mới.
Anh đã từng cho rằng khi sáng tác cần phải ở trong một môi trường cực kỳ yên tĩnh không bị điều gì quấy rầy, cho nên anh từ chối xã giao, kháng cự với mọi tiếp xúc của thế giới bên ngoài.
Thật lâu trước kia, anh đã quên rằng nghe ai nói, rằng một tác giả không thể quá yêu thích cuộc sống và cũng không thể quá ham muốn dung nhập vào cuộc sống, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sáng tác.
Vinh Hạ Sinh từng tin đó là thật, nhưng hiện giờ lại phát hiện ra đó đều không phải là chân lý.
Hôm nay anh đi gặp biên tập viên, vị biên tập viên quen thuộc kia từ đầu năm đã chuyển chỗ làm, khi đó biên tập viên nói với Vinh Hạ Sinh rằng chỉ cần anh viết xong, hắn sẽ ký hợp đồng với anh ngay lập tức.
Vinh Hạ Sinh cũng không cảm thấy quá quan trọng, có thể ký hay không thì cũng không cần phải xem mặt mũi nhau, thứ cần xem là tác phẩm của bản thân.
Anh in phần hoàn thiện ra cho biên tập viên, còn một phần giữ lại để mình trực tiếp chỉnh sửa.
Bọn họ hàn huyên rất nhiều, chủ yếu là về sáng tác, còn thỉnh thoảng đề cập đến cuộc sống.
Biên tập viên quan tâm đến tình hình của anh gần đây, anh chỉ nói. “Trong nhà bây giờ có thêm một cậu nam sinh trẻ ở tạm, còn có cả một chú mèo con.”
Từ trước đến nay rất ít khi Vinh Hạ Sinh nói về cuộc sống sinh hoạt của mình với người khác, biên tập viên nghe xong thì cười. “Nhà của anh cuối cùng cũng náo nhiệt rồi.”
Náo nhiệt.
Náo nhiệt sao?
Vinh Hạ Sinh nghĩ về những ngày gần đây, cuối cùng cũng đến phiên Đồng Dã lên sân khấu.
Hôm nay anh đã làm vài chuyện mà thường ngày mình sẽ không làm.
Tỷ dụ như chủ động muốn đi xem Đồng Dã tập luyện.
Tỷ dụ như che chắn cho Đồng Dã muốn giúp hắn tránh bị tổn hại danh dự.
Hôm nay Vinh Hạ Sinh nói quá nhiều, trong lúc lơ đãng cũng đã để lộ một chút thật lòng của chính mình.
Anh duỗi tay với lấy cốc nước, đột nhiên não nề nhớ ra ban nãy vội vã tiến vào mà quên rót nước.
Vẫn cảm thấy hơi hoảng sợ, mặc kệ mình biểu hiện nhuư thế nào trước mặt Đồng Dã, nhưng chính Vinh Hạ Sinh vẫn biết bản thân không hề bình tĩnh như vậy.
Hôm nay ở nhà ăn, câu nói kia của Đồng Dã làm anh không thể không nghĩ nhiều.
An tĩnh.
Có thể kéo hắn đi đọc sách viết chữ gì đó để tĩnh tâm hơn.
Lúc đó Vinh Hạ Sinh ra vẻ bình tĩnh, nhưng lúc sau càng nghĩ lại càng thấy không thích hợp.
Anh cảm thấy Đồng Dã ám chỉ điều gì đó.
Anh cảm thấy điều Đồng Dã “ám chỉ” có thể là anh.
Nhưng rất nhanh sau đó anh lại phủ nhận, anh cảm thấy không có lý gì sẽ là mình.
Bọn họ cách nhau bảy năm, anh lớn hơn Đồng Dã bảy tuổi.
Chưa nói đến điều kiện ngoại hình và gia đình của Đồng Dã, chỉ cần nói đến tính cách hai người bọn họ thôi, một nhạt nhẽo như nước sôi để nguội, một lại kích thích như bọt khí nước có ga.
Đồng Dã rạng rỡ sôi nổi, đôi mắt