Chương 28:
Ấn tượng của Vinh Hạ Sinh đối với Thẩm Yển thực ra cũng không tệ, chẳng qua anh không có ý định yêu đương. Anh nghĩ rằng nếu đã không có ý định đó thì thay vì cứ giằng co, hẳn là nên từ chối dứt khoát đừng bắt người ta phải đợi, lúc ấy lại lãng phí thời gian và tinh lực của đối phương.
Thứ quý giá nhất của người trưởng thành trên thế giới này chính là thời gian, không ai nguyện ý lãng phí thời gian vào những chuyện chẳng có kết quả nào.
Anh đã đi theo dòng xe, từ kính chiếu hậu còn có thể nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở đó.
Từ trước đến nay Vinh Hạ Sinh tiếp xúc với ít người, cái gọi là “đồng loại” có thể đếm trên đầu ngón tay, trước khi gặp Đồng Dã, anh thậm chí còn chưa gặp người trong giới LGBT nào.
Những người đó đều dùng những ứng dụng mạng xã hội mà anh chẳng bao giờ dùng.
Những người đó đều xem những diễn đàn và trang web video anh chẳng bao giờ xem.
Những quán bar mở vì những người như họ, anh cũng chẳng bao giờ đặt chân đến.
Cuộc sống của Vinh Hạ Sinh rất đơn giản, đơn giản như chính anh nói vậy, đến mức chẳng thú vị chút nào.
Nhưng anh lại không cảm thấy đây là chuyện xấu.
Xe càng ngày càng đi xa, người đàn ông trong kính chiếu hậu cũng ngày càng nhỏ lại.
Vinh Hạ Sinh không chắc sau này có thể gặp lại người này hay không, nếu được, anh có thể vui vẻ chào hỏi trò chuyện với đối phương một câu, nhưng anh vẫn sẽ chẳng nhớ được tên người ta.
Tuyết lại rơi, nên xe đi đến trường của Đồng Dã cũng chậm lại, Vinh Hạ Sinh tiện tay mở nhạc lên, vẫn là ca khúc được lặp lại duy nhất “Ánh trăng trong thành”.
Mọi lần Đồng Dã và Vinh Hạ Sinh thường gặp nhau ở cổng nhỏ mà xe không vào được, Vinh Hạ Sinh phải vòng một vòng lớn mới tìm được cổng chính, anh đi theo “lối vào xe của khách”, dọc theo biển hướng dẫn lái vào trong bãi đỗ xe.
Mới hai giờ chiều, anh ngồi trên xe nghe xong bài hát, nhìn vài sinh viên thỉnh thoảng lại đi lướt qua.
Những thiếu niên trẻ tuổi ấy không mặc quần áo quá dày, trên lưng đeo cặp sách, hoặc là chậm rãi chạy qua, hoặc là thân mật kéo tay nhau.
Vinh Hạ Sinh nhìn bọn họ mà nở nụ cười lúc nào không biết.
Ôn nhu là bệnh dễ lây, anh cảm thấy ánh mắt của mình khi nhìn những on người xa lạ qua lại này thật ôn nhu.
Hai giờ mười lăm phút, Vinh Hạ Sinh cầm sách bước xuống xe.
Anh mở miệng thở một hơi, một làn sương mù mờ ảo xuất hiện trước mắt.
Anh giống như một đứa nhóc chưa từng được trải qua mùa đông phía Bắc, thế nhưng anh lại cảm thấy sự tầm thường này thật thú vị, đứng ở nơi đó thẫn thờ một lúc, anh lại hít một hơi thật dài rồi thong thả thở ra.
Tự biên tự diễn một vở “hài kịch”, anh lại tự cảm thấy thỏa mãn.
Khi Đồng Dã tìm thấy Vinh Hạ Sinh, người nọ đang ngồi trong một căn phòng học trống đọc sách.
Hắn đứng ở cửa lẳng lặng lén nhìn đối phương, nhìn người nọ đặt chiếc khăn len lên lưng ghế, còn áo khoác thể để trên bàn bên cạnh.
Nhìn người kia cúi đầu chăm chú đọc sách, trên khuôn mặt không mang theo biểu tình nào, lại giống như đang cất giấu rất nhiều cảm xúc chẳng thể nào đoán được.
Đồng Dã lại ngẫm nghĩ, không biết khi nào mình mới có thể tiến vào thế giới của anh ấy?
Ba giờ rưỡi tiếng chuông tan học vang lên.
Khi chuông vang lên, Vinh Hạ Sinh ngẩng đầu lên, bốn mặt hai người chẳng tình cờ mà chạm nhau.
Đồng Dã cười nói. “Anh đang đọc gì đấy?”
Vinh Hạ Sinh cũng cười, nhét dấu trang vào giữa trang đang đọc rồi cho hắn xem bìa sách.
Thực ra Đồng Dã không quá muốn để ý anh đọc gì, hắn chỉ muốn biết anh nghĩ gì mà thôi.
“Sao cậu đến không gọi tôi?” Khi Vinh Hạ Sinh đến phòng học này đã nhắn cho Đồng Dã vị trí của mình, để khi tan học đối phương có thể đến tìm mình ngay.
Đồng Dã đến sớm mà không nói với Vinh Hạ Sinh, chính là vì muốn nhìn lén.
Hắn rất thích đứng ở một nơi xa xa mà ngắm nhìn Vinh Hạ Sinh, giống như đang thưởng thức một