Chương 4:
Vinh Hạ Sinh chưa bao giờ cảm thấy bản thân có gì đáng để ngưỡng mộ, anh hiểu rõ Đồng Dã chỉ khách khí khen mình một câu mà thôi.
Mà nếu đã là khách khí thì cũng không quá quan trọng, không cần phải tiếp tục đề tài này nữa.
Anh chỉ cười cười, sau đó không nói gì nữa.
Đồng Dã tùy ý gảy đàn rồi nhìn anh.
“Anh không tò mò gì sao?”
Vinh Hạ Sinh hỏi. “Tò mò cái gì?”
“Anh như thể chẳng tò mò bất cứ điều gì cả vậy.” Đồng Dã nói. “Cha tôi có nói nguyên nhân tôi dọn ra khỏi ký túc xá không?”
“Không.”
“Tôi còn tưởng rằng anh biết nên mới không hỏi tôi.”
Vinh Hạ Sinh nhìn về phía hắn, chần chừ vài giây rồi nói. “Ai cũng có bí mật của chính mình.”
“Nhưng đó lại không phải bí mật gì cả.” Đồng Dã buông đàn ghita xuống rồi cầm nước lên uống. “Tôi đánh nhau một trận với bạn cùng phòng.”
“Mấy trò cãi nhau mâu thuẫn giữa bạn bè cũng là chuyện bình thường thôi mà.” Vinh Hạ Sinh cố gắng để mình trông như đang hơi tò mò. “Làm gì đến mức phải nhất quyết đòi chuyển đi?”
Đồng Dã cười, nụ cười mang vẻ trào phúng. “Cậu ta nói tôi cướp bạn gái cậu ta.”
Lúc này thì đến phiên Vinh Hạ Sinh cười.
“Không có lửa làm sao có khỏi.” Vinh Hạ Sinh nói đùa. “Có phải cậu…”
“Ấy! Làm gì có!” Đồng Dã nhanh chóng giải oan cho bản thân. “Tôi là gay mà, làm gì có tâm tư cướp bạn gái cậu ta cơ chứ!”
Tươi cười trên khuôn mặt Vinh Hạ Sinh ngừng lại một giây, sau đó anh không biểu cảm nắm chặt cốc nước.
Anh rũ mắt muốn dùng nước để soi biểu tình trên khuôn mặt mình, nhưng nước trong cốc lại không phản chiếu khuôn mặt của anh, chỉ có bóng nước nhạt nhòa cùng với đường cong viền cốc.
Động tác thật nhỏ ấy của anh vốn không dễ bị phát hiện ra nhưng Đồng Dã lại để ý được.
Nói đến cũng lạ, Đồng Dã vốn không phải người cẩn thận, bình thường hắn chẳng thể nào đọc được biểu cảm cảm xúc trên mặt người xung quanh, nhưng sự biến hóa trong ánh mắt của Vinh Hạ Sinh lại bị hắn dễ dàng bắt lấy.
Cho nên, vấn đề ở đây vẫn chỉ là quan tâm hay không quan tâm mà thôi.
Tuy vậy mặc dù đã phát hiện ra nhưng Đồng Dã cũng không hỏi câu “Anh làm sao thế?”, quan hệ của hai người vẫn chưa đến mức có thể giãy bày tâm sự, hắn có hỏi chắc chắn cũng chẳng được gì.
“Để tôi hát cho anh nghe nhé.” Đồng Dã ôm đàn ghita hỏi anh. “Anh thích nghe bài gì?”
Vinh Hạ Sinh nghĩ nghĩ, nói. “Ánh trăng trong thành.”
(Bài “Ánh trăng trong thành” của Hứa Mỹ Tịnh: https://www.youtube.com/watch?v=DhY7VmR_rTI )
Đồng Dã sửng sốt, sau đó cười. “Bài này tôi biết hát nhưng không biết đàn, anh có bản nhạc không?”
“Để tôi tìm xem.” Vinh Hạ Sinh buông cốc xuống đứng lên đi về phía phòng sách tìm bản nhạc.
Đồng Dã không nhúc nhích, cứ ngồi yên nơi đó nhìn anh.
Vinh Hạ Sinh nói muốn nghe “Ánh trăng trong thành”, đột nhiên hắn cảm thấy người này tựa như ánh trăng treo cao trên bầu trời, muốn cũng chẳng thể với tới, thân thể được bao quanh bởi ánh hào quang thần bí trong truyền thuyết cùng với khí chất cô độc.
Vinh Hạ Sinh quay lại phòng sách, anh nhìn thấy cuốn sổ bị mình làm cho rách nát, ấy vậy mà lại thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Không ai biết nếu vừa rồi không phải nhờ có tiếng đàn của Đồng Dã đánh thức, liệu ngòi bút kia có chuyển từ mặt giấy sang động mạch của anh hay không.
Ngòi bút sẽ chẳng trí mạng được như lưỡi dao, nhưng mỗi lần vượt qua anh lại cảm thấy sợ hãi với cơn mê man và cảm giác đau đớn của bản thân.
Anh không muốn chết, anh thậm chí còn muốn sống thật lâu, bởi vì có rất nhiều điều anh còn chưa làm được.
Cho nên anh mới cảm thấy sợ hãi.
Anh không chần chừ xé mấy tờ giấy bị rách kia đi ném vào thùng rác, sau đó đứng trước máy tính tìm bản nhạc của “Ánh trăng trong thành”.
Âm thanh phát ra từ máy in khiến Vinh Hạ Sinh cảm thấy màn đêm cũng không nặng nề đến thế, trên thế gian này không phải cứ đêm đến là lại tĩnh lặng.
Đồng Dã nói. “Lần đầu tiên tôi nghe bài này trong một bộ phim truyền hình hồi còn nhỏ, tên phim cũng quên mất rồi, nam chính là một người lính, vì chấp hành nhiệm vụ mà bị thương nặng đến hôn mê, bạn gái của anh ta liền ngồi bên giường bệnh hát bài này.”
Ngón tay hắn nhẹ gảy đàn một cái, cười nói. “Tôi sẽ cố gắng để không lạc điệu.”
Vinh Hạ Sinh ngồi lại về trên ghế sofa, ôm cốc nước cười nhạt nhìn hắn.
Quả thật là giống ánh trăng.
Đồng Dã nghĩ: Đến cả nụ cười cũng tựa như nhành hoa ánh trăng phản chiếu xuống mặt nước.
“Một nơi nào đó trong trái tim luôn cất chứa những ký ức không thể xóa nhòa, một nơi nào đó trong màn đêm luôn ẩn chứa những tâm tư sâu thẳm…”
“Ánh trăng trong thành rọi sáng những mộng mơ, xin hãy sưởi ấm trái tim người ấy, đã nhìn thấu mọi gặp gỡ chia ly của thế gian, liệu có thể tạo nên nhiều phút giây hạnh phúc…”
Thời điểm hát bài này, Đồng Dã có một cảm giác rằng nó được đo ni đóng giày cho Vinh Hạ Sinh.
Vào một đêm khuya nào đó, người kia sẽ ngồi dưới ánh trăng mà suy nghĩ về chuyện của thế gian mà anh chưa hiểu hết.
Thị phi trắng đen.
Thiện ác đúng sai.
Vinh Hạ Sinh tựa như một dòng sông, chỉ cần chạm vào một giọt nước cũng có thể gợi lên một câu chuyện xưa đằng sau.
Chỉ tiếc rằng Đồng Dã lại không thể hiểu những