Chương 40:
Tựa như có một bàn tay nhẹ nhàng vén lên tấm rèm đã lâu chưa từng mở ra, sau đó ghé đầu vào nhẹ giọng hỏi. “Tôi có thể bước vào được không?”
Đây là cảm giác của Vinh Hạ Sinh khi nghe câu nói kia của Đồng Dã.
Cuộc sống trước kia của anh có cô đơn không?
Anh cũng không thực sự thích một cuộc sống lẻ loi đơn độc.
Đây là lần đầu tiên Vinh Hạ Sinh bị hỏi về vấn đề này, cũng là lần đầu tiên có người thẳng thắn chạm đến phần tâm sự kia của mình.
Nhưng sự ôn nhu và tinh tế của Đồng Dã không hề khiến anh cảm thấy bị làm phiền, cũng không khiến anh tức giận, mà chỉ là chột dạ, là hoảng loạn, là không biết phải làm sao.
Thực ra Vinh Hạ Sinh không hề cảm thấy cuộc sống một mình cô độc, cũng không có suy nghĩ thoát khỏi cuộc sống này, bởi vì đó là dáng vẻ nguyên thủy của anh, là thói quen mà anh đã tạo thành từ lâu.
Ấy vậy mà khi Đồng Dã nói ra những lời này, dường như có hai viễn cảnh cuộc sống đồng thời hiện lên trước mắt anh.
Một bên là dáng vẻ của anh không ngừng uống từng ngụm nước trong ngôi nhà trống rỗng, xung quanh bị bao vây bởi hơi lạnh, đến cả từng đầu ngón tay của anh cũng bị đông lạnh đến tím ngắt.
Một bên là dáng vẻ của anh nằm ôm Simba phơi nắng trên ghế sofa, ấm áp đến mức trên trán lấm tấm cả mồ hôi, còn Đồng Dã thì ngồi trên tấm thảm cách đó không xa đánh đàn và hát cho anh nghe.
Sự đối lập quá rõ ràng.
Đó đều là sự thật đã từng xảy ra.
Vinh Hạ Sinh không muốn phủ nhận quá khứ của mình, nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng anh đang hưởng thụ cuộc sống thứ hai.
“Đồng Dã.” Vinh Hạ Sinh nói. “Có rất nhiều thời điểm chúng ta không thể lựa chọn được cuộc sống. Cuộc sống của con người đều chảy theo vòng tiến hóa của nhân loại, bị cơn sóng của quá khứ đẩy để tiến tới khoảnh khắc hiện tại. Mọi sự tồn tại đều là hợp lý, và khi còn tồn tại thì chúng ta nên tận hưởng nó.”
“Vậy anh thích được tận hưởng hiện tại hay là cuộc sống trước kia?” Đồng Dã chưa từng từ bỏ ý định, luôn muốn hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện.
Vinh Hạ Sinh chần chừ một chút, vẫn trả lời mông lung như cũ. “Mỗi kiểu sống đều có chỗ đáng quý như nhau.”
“… Nói chuyện với anh như này thật mệt mỏi.” Đồng Dã cảm thấy bức bối, hơi buồn bực mà tựa vào lưng ghế, nhẹ giọng nói. “Thật ra tôi chỉ muốn nghe một lời khẳng định của anh.”
Lời nói của Đồng Dã như một bàn tay vô hình nắm chặt lấy trái tim Vinh Hạ Sinh, làm một kẻ từ trước đến nay không hề sợ đau đớn như anh cũng phải run rẩy.
Đột nhiên anh cảm thấy mình quả thực rất quá đáng.
“Hiện tại rất tốt.” Vinh Hạ Sinh không muốn nhìn dáng vẻ ủ rũ kia của Đồng Dã, anh thích nhìn đối phương mãi mãi là ánh dương tươi sáng rực rỡ không bao giờ bị lụi tắt. “Lại nói tiếp, tôi muốn cảm ơn cậu.”
Mà Đồng Dã lại là một người đơn giản. Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống trôi chảy và quá trình trưởng thành thuận lợi khiến cho mọi hành động và suy nghĩ của hắn đều không hề lo trước lo sau như Vinh Hạ Sinh.
Muốn cười thì cười, muốn giận thì giận, yêu thích hay tủi hờn đều chẳng bao giờ che giấu.
Hắn đòi hỏi một lời khen từ Vinh Hạ Sinh, chỉ cần Vinh Hạ Sinh cho là hắn đã có thể thỏa mãn vui vẻ cả ngày.
Đồng Dã quay sang nhìn anh. “Đây là lời tôi muốn nghe sao?”
“Không phải.” Vinh Hạ Sinh nhanh chóng giải thích. “Là lời thật lòng của tôi.”
“Anh còn bao nhiêu điều thật lòng vậy?” Đồng Dã nhìn anh chẳm chằm. “Có thể nói hết ra cho tôi nghe không?”
Vinh Hạ Sinh không nói chuyện nữa, chỉ dám dùng khóe mắt trộm nhìn đối phương.
Ánh mắt thẳng thắn đường hoàng của Đồng Dã khiến trái tim Vinh Hạ Sinh loạn nhịp, anh tự thầm mắng bản thân: Mày không nên như thế này.
Vinh Hạ Sinh cảm thấy có hai con người nhỏ trong anh đang giằng co, một người thì ngây ngốc ngắm nhìn Đồng Dã, còn người kia thì muốn kéo tên ngốc si mê kia đi.
Hai con người anh, một tượng trưng cho yêu thích, còn một là sự sợ hãi.
“Không nói nữa.” Đồng Dã nhún nhún vai. “Khi nào tôi mới có thể bước vào trong giấc mơ của anh để biết được rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì nhỉ?”
Hai người cứ ngại ngùng như thế mà về nhà, sau khi trở về cũng chẳng nói thêm nhiều lời, sau khi rửa mặt xong, Vinh Hạ Sinh trở về phòng, còn Đồng Dã ở bên ngoài chơi với Simba một lúc rồi ôm nhóc con vào phòng mình.
Vinh Hạ Sinh ngồi trước máy tính, mặt không biểu tình mà đánh chữ liên tục trong đống suy nghĩ hỗn loạn, từ một dòng đến mười dòng, từ trăm từ đến ngàn từ.
Đến khi tỉnh táo trở lại, anh nhìn những dòng chữ được viết ra trong vô thức mà không khỏi bất đắc dĩ bật cười rồi lại chỉnh sửa cắt bỏ đi.
Anh bị tiếng lòng của Đồng Dã làm cho rối bời.
Từ trước đến nay chưa từng thật lòng yêu ai, đột nhiên phải trải qua những phản ứng như tim hẫng nhịp hay đỏ mặt thế này khiến anh cảm tưởng mình như một bệnh nhân đang cố gắng tỏ vẻ không đau đớn.
Anh ghé lên trên bàn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về những điều tốt và xấu nếu hai người bọn họ đến với nhau.
Vinh Hạ Sinh chưa từng quá mong chờ gì về tình yêu, cũng không biết tác dụng phụ của tình yêu lại có thể khiến người ta thần hồn điên đảo đến thế.
Nhưng thực ra anh không chắc chắn lắm, liệu cảm giác khi đối mặt với Đồng Dã là tình yêu chân thật hay chỉ là một chút tham lam không muốn rời xa cuộc sống náo nhiệt mà Đồng Dã mang tới.
Tình yêu với cảm giác không muốn rời xa là hai điều hoàn toàn khác nhau mà anh tạm thời vẫn chưa thể phân biệt được.
Một người đã bước đến tuổi 30, số sách đọc đã không thể đếm được, cũng đã bắt tay vào viết vô vàn câu chuyện, ấy vậy mà chỉ vì vấn đề này anh lại như quay trở lại những tháng ngày còn đi học.
Thì ra thế gian này thực sự rộng lớn không thể tưởng tượng nổi, sẽ luôn luôn tồn tại những câu hỏi chưa có lời giải.
Vậy, nếu đó là tình yêu thì sao?
Vinh Hạ Sinh tự hỏi chính mính: Nếu thực sự đó là tình yêu, liệu mày có chấp nhận không?
Đáp án là: Hiện tại thì không thể.
Giữa anh và Đồng Dã có rất nhiều nhân tố khiến Vinh Hạ Sinh không thể xoay chuyển được.
Anh lớn hơn Đồng Dã 7 tuổi, là thất niên chi dương của người đời.
(Thất niên chi dương: Đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp)
Anh muốn một cuộc sống bình yên ổn định, mà Đồng Dã lại có một tương lai không giới hạn và đầy triển vọng. Những điều không thể chắc chắn đó về Đồng Dã khiến Vinh Hạ Sinh không thể nào yên tâm được.
Anh không