Chương 47:
Từ “yêu” này, dù là ai cũng không nên nói ra một cách dễ dàng.
Ý nghĩa của nó quá sâu đậm, quá nặng nề tới mức có thể bắt đầu một cuộc đời, mà cũng có thể đánh sập một con người.
Từ trước đến nay Vinh Hạ Sinh chưa bao giờ nghĩ mình có thể nói từ “yêu” quá đỗi trịnh trọng này với một ai đó khác. Tựa như hai hành tinh va chạm vào nhau giữa dải ngân hà, vào thời điểm đôi môi của hai người chạm nhau, tia lửa và ánh sáng tỏa ra khắp xung quanh.
“Đồng Dã, sao em lại thất thần thế?” Vinh Hạ Sinh đỏ mặt nắm lấy cổ áo của hắn, rõ ràng là rất khẩn trương nhưng lại không thể kiềm chế nổi hưng phấn, não của anh đã bắt đầu không còn lý trí nữa, khiến anh phải nói ra những lời mà ngày thường tuyệt đối anh không bao giờ nói.
Anh nói. “Em hôn anh đi.”
Đồng Dã cảm thấy như sắp ngất đi, rõ ràng không uống một giọt rượu nào nhưng giờ hắn lại như một kẻ tửu lượng yếu bị rót cho nửa lít rượu trắng. Từng lời từng chữ, từng ánh mắt, từng hơi thở của chú nhỏ đều đâm thẳng vào trái tim hắn.
“Hôn chứ!” Đồng Dã kích động đến cả hơi thở cũng loạn, cũng chẳng thể nào khống chế nổi biểu cảm của mình nữa rồi. “Em hôn anh đây!”
Vinh Hạ Sinh cười nhắm mắt lại, sau đó đón nhận một nụ hôn vụng về hạ xuống.
Hai người thao thức cả một đêm, trời sáng lên, Đồng Dã mới chỉ đánh răng rửa mặt qua loa một chút, đến cả râu cũng chưa cạo.
Lúc này khi hai người hôn nhau, phần râu mới nhú ngắn ngủi của Đồng Dã cọ lên khóe miệng và khuôn mặt của Vinh Hạ Sinh, khiến anh cảm thấy hơi đau đau, nhưng cũng thoải mái một cách khó nói thành lời.
Hai người nằm trên ghế sofa cướp đi nụ hôn đầu tiên với nhau, Simba bị ném sang một bên không cam lòng bèn meo meo biểu tình.
Nhóc con dùng lực nhảy lên ghế sofa, cho rằng hành động Đồng Dã đang đè trên người Vinh Hạ Sinh là bắt nạt, bèn dùng vẻ mặt hung dữ mà cắn chân Đồng Dã.
Đồng Dã bị cắn một nhát liền hoảng sợ, vội vàng quay đầu ra sau nhìn rồi cười.
Hắn bế Simba lên đặt trong lòng Vinh Hạ Sinh, chạm lên đầu mũi nhỏ của nó. “Mày muốn gì?”
Vinh Hạ Sinh bị hôn đến mơ hồ, đôi tay vẫn còn vòng lên người Đồng Dã, trên người thì bị mèo con nằm lên, hình ảnh hai người một mèo này ấy vậy mà lại thật ấm áp.
“Em muốn nhốt nó lại.” Đồng Dã nói. “Nó toàn cướp anh của em.”
Vinh Hạ Sinh cười hắn. “Em lại còn tranh nhau với một con mèo à?”
“Em tranh giành với cả thế giới.” Đồng Dã nghiêng người nằm lên người Vinh Hạ Sinh, một tay còn xoa đầu nhỏ của Simba. “Em nhỏ nhen lắm, người của em thì chỉ được vui vẻ ở bên em thôi.”
Ánh mắt Vinh Hạ Sinh mang theo ý cười nhìn hắn, anh giơ tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của đối phương, ôn nh nói. “Được, chỉ vui vẻ ở bên em.”
Loại cảm giác này thực sự tốt hơn nhiều so với dự đoán.
Đồng Dã vươn tay nắm lấy tay Vinh Hạ Sinh, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, sau đó hắn nhẹ nhàng hôn từng ngón tay của đối phương.
Hắn nói. “Em không ngờ được.”
“Chuyện gì?”
“Vào lần đầu tiên gặp nhau, có đánh chết em cũng không thể ngờ tới việc chúng ta sẽ yêu nhau.” Đồng Dã ngẩng đầu cười nhìn anh, miệng như ngậm mật ngọt. “Thế mà em lại được yêu đương với thần tiên.”
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ mà cười.
Anh biết bản thân không phải là thần tiên gì cả, nhiều nhất cũng chỉ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà thôi.
Anh là một kẻ bình thường cùng với hai bàn tay trắng chưa làm nên trò trống gì, ấy vậy mà bây giờ lại có người yêu, có thể cảm nhận được tình yêu, học được cách yêu, đây đều là may mắn anh có được.
“Đồng Dã.”
“Em đây.”
“Em đè tê chân anh mất rồi.”
Đồng Dã sửng sốt, hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười.
“Anh tạt xô nước lạnh quá.” Đồng Dã rời khỏi ghế sofa, ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho Vinh Hạ Sinh. “Hôm nay vui vẻ thế này, có phải chúng ta nên làm gì đó không nhỉ?”
Vệt ửng hồng trên khuôn mặt Vinh Hạ Sinh mãi mới nhạt bớt giờ lại bắt đầu hiện lên.
“Làm… gì?”
Đồng Dã thấy anh như vậy bèn cười trêu anh. “Anh muốn làm gì nào? Nếu anh muốn làm thì để em xuống tầng mua mấy thứ đó.”
“… Không phải thế.” Vinh Hạ Sinh xấu hổ muốn chết, anh lập tức đứng lên, nhưng lại quên mất trên đùi mình còn Simba đang làm tổ ở đó, cuối cùng lại khiến mèo con bị hất văng xuống thảm.
Đồng Dã cười bế mèo lên, vừa trấn an Simba đang hoảng sợ vừa tỏ vẻ tủi thân mà nói. “Anh đừng giận, em đã nói gì đâu!”
Tai Vinh Hạ Sinh đã đỏ như sắp bỏng mất, anh cũng không nhìn Đồng Dã nữa mà nhanh chân đi về phòng mình.
Trước khi vào phòng anh còn không quay đầu lại mà nói. “Anh đi làm việc, em dọn phòng bếp đi.”
“Vâng!” Đồng Dã đang cười khanh khách nhìn anh tránh đi đột nhiên lại gọi anh lại.
“Đợi chút!”
Vinh Hạ Sinh đứng lại nhưng không quay người, chỉ nhìn Đồng Dã từ đuôi mắt.
“Vậy thì, bây giờ em chính thức là bạn trai của anh đúng không?”
Trái tim Vinh Hạ Sinh đập càng nhanh, tựa như bên trong có một người tí hon đang nhảy nhót.
Anh nhẹ giọng “Ừ” một tiếng rồi muốn bước về phòng.
Đồng Dã cười nói. “Nếu thế thì, có phải anh nên gọi em một tiếng “chồng” không?”
Vinh Hạ Sinh ngẩn ra, sau đó xấu hổ giận dữ quay đầu lại phồng má trừng mắt liếc nhìn hắn. “Đừng đùa nữa!”
Nói xong liền nhanh chân chạy về phòng.
Anh vốn không thật sự tức giận, chỉ là thẹn thùng mà thôi.
Một người đàn ông bước sang tuổi 30 lại bị một đứa nhóc hơn 20 tuổi trêu đến đỏ cả mặt, chuyện này thật sự quá mất mặt.
Trêu được người ta, Đồng Dã sung sướng ôm mèo lăn lộn trên thảm cười sằng sặc, hắn càng nghĩ càng thấy vui vẻ, đến mức cảm thấy đây như là một giấc mơ.
“Simba, mày cắn tao một cái xem.” Đồng Dã nói. “Cắn một cái để tao xem đây là mơ hay thật.”
Đương nhiên là Simba sẽ không để ý đến hắn. Mèo nhỏ lượn tới lượn lui phơi nắng ngoài ban công, nó nhìn tên ngốc nằm đó cười không ngừng, lật cái thân rồi ngủ mất.
Vinh Hạ Sinh vẫn luôn cảm thấy không thật, dường như mọi chuyện xảy ra sáng nay đều là do anh tưởng tượng