Chương 50:
Vinh Hạ Sinh cũng là đàn ông, thứ gì chọc vào anh, không cần nói ra trong lòng anh cũng hiểu rõ.
Anh rất xấu hổ không biết phải làm sao, cơ bản vì chưa từng trải qua chuyện này bao giờ.
Một người đàn ông 30 tuổi chưa từng trải qua chuyện này, nghe thì viển vông thật đấy, nhưng quả thật đó chính là anh. Anh chưa từng yêu đương, cũng chưa từng làm chuyện đó với người khác, thường ngày cũng không có quá nhiều dục vọng, chỉ là sau khi Đồng Dã tới ở anh mới nhận ra thì ra anh không phải người có tính lãnh đạm.
Vinh Hạ Sinh né sang bên cạnh, mặt đỏ tim đập, anh cảm thấy dường như tất cả lỗ chân lông trên cơ thể mình chuẩn bị nổ tung trong nháy mắt.
Đồng Dã cũng xấu hổ, hắn không nghĩ mình lại nhanh chóng bị bại lộ việc khao khát người ta đến thế.
“Cái kia…” Đồng Dã cũng trốn sang một bên, giữ khoảng cách nhất định với Vinh Hạ Sinh. “Em… xin lỗi…”
Hắn chốt dạ xin lỗi, chỉ dám dùng khóe mắt để nhìn người kia.
Trong lòng Đồng Dã, chú nhỏ nhà hắn là thánh thần không thể xâm phạm, là đóa hoa sen trong tuyết chỉ có thể nhìn chứ không dám ý dâm. Nếu đối phương không chủ động, chỉ cần hắn ép buộc một chút thôi cũng là làm bẩn người ấy mất rồi.
Tiền đồ của Đồng Dã cũng chẳng dám động tới.
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn một cái, đầu óc đều rối loạn cả lên.
Anh có thể lý giải được dục vọng của Đồng Dã, chuyện này vốn rất bình thường bởi ai cũng có thể có, chỉ là anh còn chưa nghĩ quá nhiều đến điều đó.
Hai người vừa mới bên nhau, anh thậm chí còn không biết phải phản ứng thế nào với những chuyện thế này.
Đột nhiên không khí trở nên kỳ lạ, Đồng Dã kẹp chân nỗ lực dập đi ngọn lửa tà đạo kia đi, nhưng càng bắt mình đừng nghĩ thì phản ứng lại càng mãnh liệt.
Đồng Dã cảm thấy mình nhất định phải đi tắm nước lạnh.
Hắn vừa muốn đứng dậy lại bị Vinh Hạ Sinh gọi lại.
“Tiểu Dã.” Vinh Hạ Sinh không biết hắn muốn đứng dậy, anh chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính, thanh âm hơi run rẩy nói. “Chuyện đó, em có thể đợi anh một thời gian được không?”
“Hả?” Đồng Dã cảm thấy ngoài ý muốn. “Chuyện gì cơ?”
Hỏi xong hắn liền hiểu ra.
“Ấy, anh đừng như vậy.” Đồng Dã nói. “Em không phải vì chuyện đó nên mới muốn ở bên anh, em…”
Đồng Dã cảm thấy không thoải mái trong lòng. “Em… thật sự xin lỗi.”
“Em không việc gì phải xin lỗi cả.” Vinh Hạ Sinh nghe thấy giọng của hắn hơi hoảng sợ bèn quay đầu lại nhìn. “Đó là chuyện bình thường mà.”
“Không phải, không phải, Hạ Sinh, anh phải tin em, nếu anh không muốn em sẽ không bao giờ ép buộc anh.” Đồng Dã cố gắng giải thích. “Chỉ là em… mặt dày, em cực kỳ thích anh, cho nên mới không thể kiềm chế được.”
Đồng Dã hơi ảo não nói. “Anh đừng giận, em… hầy, đệt…”
Nhìn hắn tự oán trách bản thân ở góc bên kia, Vinh Hạ Sinh không thể nhịn cười nổi.
“Em làm sao thế?” Vinh Hạ Sinh giữ chặt tay hắn. “Sao lại hoảng hốt hơn cả anh thế này?”
Đồng Dã cau mày, thở dài nói. “Lời em nói là thật, tuy rằng em muốn cùng anh làm chuyện đó, bởi vì em thích anh nhiều như thế, nhưng mà nếu anh không muốn thì em sẽ không miễn cưỡng anh, em luôn tôn trọng ý muốn của anh.”
Vinh Hạ Sinh như đang suy tư gì đó mà nhìn hắn, sau đó nhấp miệng, nói. “Anh có nói là anh không muốn đâu?”
“… Hở?”
“Anh chưa từng nói là anh không muốn.” Vinh Hạ Sinh cũng thở dài. “Chỉ là… Anh cần chuẩn bị một chút.”
Đôi mắt Đồng Dã sáng lên trong chốc lát. “Chuẩn bị? Anh chuẩn bị gì cơ?”
“… Em đừng hỏi nữa.” Vinh Hạ Sinh vỗ lên chân hắn. “Đừng nói nữa, xem phim đi.”
“Được được được, em không nói nữa.” Ngoài miệng đáp ứng là thế, chưa đến một phút sau Đồng Dã đã lại hỏi. “Anh muốn chuẩn bị gì thế?”
“Đồng Dã.”
“Dạ?”
“Nếu em không muốn xem nữa thì đi ra ngoài trước đi.”
Buổi tối đầu tiên sau khi Đồng Dã và Vinh Hạ Sinh xác nhận mối quan hệ yêu đương, hai người chia phòng mà ngủ.
Nhưng thực ra không một ai có thể yên ổn ngủ cả.
Bởi vì một đêm hôm trước cả hai đều thao thức, cho nên sau khi xem xong phim Vinh Hạ Sinh đã không chịu nổi nữa mà giục Đồng Dã về phòng nghỉ ngơi.
Đến khi mỗi người đều trở về phòng rồi, một người bắt đầu điên cuồng tìm hiểu xem chuyện đó làm thế nào, một người thì trốn trong chăn tự giải quyết vấn đề mà bạn trai hiện tại không thể giải quyết hộ được.
Hai người đều bận rộn quá mức, để rồi mang theo những suy nghĩ kỳ quái mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bởi vì có tiết học nên Đồng Dã không thể không dậy đúng giờ.
Vừa mở cửa ra Đồng Dã đã ngửi thấy mùi thơm, đi theo hướng của mùi thơm, hắn phát hiện ra Vinh Hạ Sinh đang làm bữa sáng.
“Để em làm là được.” Đồng Dã từ phía sau ôm lấy Vinh Hạ Sinh đang nấu ăn, đặt cằm nhẹ nhàng lên vai đối phương. “Sao anh không đợi em?”
Vinh Hạ Sinh đã trải qua một đêm để nguội cái đầu lại, sự quen thuộc với việc tiếp xúc thân thể ngày hôm qua đã lại bắt đầu trở nên mới lạ khiến anh chưa thích ứng kịp.
Lúc bị đột ngột ôm lấy, cơ thể anh tự động căng cứng lên.
“Thơm quá.” Đồng Dã cười khanh khách nói.
Vinh Hạ Sinh nhẹ giọng cười. “Em đói à?”
“Vẫn chưa.” Đồng Dã tranh thủ hôn một cái lên cổ anh. “Em đang nói anh cơ.”
Bình thường Đồng Dã rất hay nói những lời làm Vinh Hạ Sinh không thể bình tâm nổi. Trước khi xác định quan hệ còn đỡ, ít nhất Đồng Dã sẽ không nói thẳng ra, hiện tại thì với danh hiệu bạn trai chính thức thì Đồng Dã chẳng thèm che giấu những lời âu yếm buồn nôn kia.
Vinh Hạ Sinh vẫn cảm thấy ngượng ngùng, chỉ biết cúi đầu chớp mắt liên tục rồi lén lút hít sâu, cố gắng để bản thân trông không giống một đứa ngốc.
“Hừm…” Đồng Dã chôn mặt vào cần cổ của Vinh Hạ