Chương 52:
Đồng Dã nói. “Dường như có rất nhiều chuyện của anh mà em không hề hay biết.”
Vinh Hạ Sinh không phải là kiểu người luôn khao khát được chia sẻ với người khác những câu chuyện xung quanh mình, hoặc có thể nói rằng anh vốn chẳng có khao khát gì ngoài việc sáng tác cả.
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn cảm thấy, con người sống trên cuộc đời này vốn đã đủ mệt mỏi đủ bận rộn rồi, chẳng ai trên đời này sẽ nguyện ý tốn công tốn sức để nghe một người vốn chẳng liên quan đến mình lải nhải về những chuyện cũng chẳng liên quan đến mình cả.
Hơn nữa, anh cũng chẳng muốn nói ra, bởi việc đó chẳng khác nào lột trần mình ra co người khác nhìn thấy cả, cảm giác đó thực sự không an toàn một chút nào.
Nhưng đối với Đồng Dã, anh không mong muốn giữ lại điều gì cả.
Anh không có bí mật gì cả, chỉ cần người kia muốn, anh hoàn toàn có thể trao ra hết.
“Em muốn biết điều gì?” Vinh Hạ Sinh nói. “Anh đều có thể nói cho em hết.”
Thế giới này quá lớn, con người thì đông đúc, số người mà chúng ta gặp gỡ lại nhiều vô kể, nhưng mà những người để ta có thể nhớ tới, những người có thể đi vào trái tim chúng ta, những người có thể chấp nhận và thấu hiểu ta thì lại chẳng nhiều chút nào.
Vinh Hạ Sinh cảm thấy, thế giới nội tâm của mỗi con người đều nên để dành cho người mà họ cảm thấy trân quý nhất.
Anh nói. “Anh không có bí mật gì cả, cái gì cũng có thể nói cho em hết.”
Đồng Dã không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, thậm chí hắn còn xác định sẵn Vinh Hạ Sinh hẳn sẽ nói dối vài câu cho qua chuyện.
Ít nhiều thì hắn vẫn có thể hiểu chú nhỏ của mình là người như thế nào, nội tâm người kia bị đóng kín bởi chiếc cửa sắt cực lớn, bị bao lại bởi tường đồng vách sắt cao ngất tới tận mây trời, dù hắn có nhảy lên bao nhiêu lần cũng chẳng thể nào nhìn vào bên trong được.
Không ngờ, người này lại thoải mái bày hết mọi thứ ra cho mình như vậy.
“Sao thế?” Vinh Hạ Sinh thấy hắn mãi không nói chuyện bèn nghi hoặc hỏi.
Đồng Dã cười. “Không sao, em chỉ cảm thấy hơi ngoài ý muốn.”
“Tại sao?”
“Em còn tưởng anh sẽ không muốn nói.” Đồng Dã nói. “Không phải người ta hay có mấy tình tiết kiểu những ký ức không được phép động vào à?”
Vinh Hạ Sinh cười cười. “Em nghĩ cái gì thế?”
Anh dừng một chút, sau đó nói. “Không có gì là không được phép động vào, chỉ là… không muốn cho người khác biết.”
Anh lại nhìn Đồng Dã. “Nhưng em lại không phải người khác.”
Nhưng em lại không phải người khác.
Những lời này lọt vào tai Đồng Dã lại trở nên dễ nghe một cách kỳ lạ, ngay lập tức bao nhiêu vui vẻ của hắn hiện hết lên mặt.
“Em may mắn như vậy sao?” Đồng Dã cười hì hì nói. “Em có đặc quyền của hội viên VIP à?”
Vinh Hạ Sinh cười hắn. “Đừng đùa nữa.”
Quả thật Đồng Dã có đặc quyền thật, bất cứ điều gì hắn muốn biết, Vinh Hạ Sinh đều có thể nói cho hắn nghe.
“Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì anh đã vào một trường trung học để làm giáo viên.” Vinh Hạ Sinh nói. “Giáo viên Văn học.”
“Được nha, em cảm thấy anh cực kỳ có khí chất của giáo viên!”
Vinh Hạ Sinh nhẹ giọng cười. “Làm thầy giáo đâu phải chỉ nhìn bề ngoài không thôi.”
Anh nói. “Thực ra đối với công việc này anh cảm thấy hơi khó nghĩ. Anh từng nghĩ mình sẽ không thể dễ dàng làm thân với học sinh, nhưng nghĩ đến việc mình có thể trao cho họ kiến thức mà mình biết, điều đó lại khiến anh thấy vui vẻ.”
Đồng Dã ngoan ngoãn gật đầu.
“Ban đầu vì áp lực rất lớn nên anh cảm thấy không quen lắm, nhưng dần dần thì ổn hơn rồi.” Vinh Hạ Sinh nói. “Anh chỉ đem theo hai học sinh tốt nghiệp khóa này, có thể là do anh may mắn, trong lớp có thủ khoa ngành Ngữ văn.”
“Uầy đỉnh thế!”
Vinh Hạ Sinh lắc đầu. “Không liên quan đến anh lắm, là do học sinh học giỏi đấy.”
“… Sao nói thế được? Anh là thầy giáo của người ta, sao lại có chuyện không liên quan đến anh?”
“Thật mà.” Vinh Hạ Sinh nói. “Thực ra giáo viên chỉ là người dẫn đường thôi, quan trọng vẫn là do khả năng của từng học sinh.”
Đồng Dã không vui lắm mà bĩu môi. “Đây là lần đầu tiên em gặp được người như vậy đấy, người khác thì chỉ muốn ôm công lao lên người mình, đến anh thì lại trốn.”
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ mà cười. “Sự thật thôi mà.”
“Sự thật gì chứ, cái em nói mới là sự thật.”
Vinh Hạ Sinh không muốn tranh luận việc này với hắn, dù sao thì giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Thực ra anh vẫn luôn nghĩ mình sẽ làm việc tại đó cho đến tận khi nghỉ hưu, nhưng lại xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.”
Thần kinh Đồng Dã căng lên, tự dưng hắn khẩn trương hẳn lên.
“Anh không rõ vì sao, nhưng mà vấn đề về xu hướng tính dục của anh bị truyền ra tới tai phụ huynh trường đó.” Vinh Hạ Sinh nói. “Anh vốn không cho đó là chuyện quan trọng, việc anh thích đàn ông hay phụ nữ thì cũng không ảnh hưởng tới chất lượng dạy học của anh.”
Đồng Dã mơ hồ đoán được việc Vinh Hạ Sinh từ chức có liên quan đến vấn đề này, hơn nữa chắc chắn chú nhỏ nhà hắn đã chịu không ít điều tiếng xấu.
Vinh Hạ Sinh dùng giọng nói nhẹ nhàng bình thản để nói về chuyện này, nhưng Đồng Dã biết, khi đó nhất định anh đã bị gièm pha rất nhiều.
“Sao lại thế?” Đồng Dã hỏi. “Có người đến bắt nạt anh sao?”
Vinh Hạ Sinh cười. “Gì mà bắt nạt chứ.”
Anh gắp đồ ăn cho Đồng Dã, nói. “Chỉ là có phụ huynh tới trường để kháng nghị, nói rằng anh ảnh hưởng không tốt đến học sinh.”
“… Ấy, có mà nhổ vào!” Đồng Dã nói. “Họ nói như nào? Đừng bảo là sợ anh dẫn con cái nhà người ta đi lầm đường lạc lối nhé.”
“Ừ, cũng không khác nhau là mấy.” Vinh Hạ Sinh nói. “Chỉ có thể nói là, xã hội này vẫn luôn mang những suy nghĩ hiểu lầm đối với đồng tính luyến ái.”
“Bọn họ nói như nào?”
“Nói rằng bọn nhỏ đang ở trong độ tuổi dễ học theo những điều xấu, cho nên anh có thể sẽ lôi kéo bọn nhỏ lầm đường lạc lối.” Vinh Hạ Sinh uống một ngụm canh, rồi lại ăn một miếng cơm. “Và yêu cầu trường đuổi việc anh.”
“… Lũ người đó bị bệnh à?”
“Nhưng anh cũng có thể hiểu được.”
“Hiểu cái đầu í, em không thèm hiểu.” Đồng Dã nói. “Cha mẹ chúng nó là quan hệ yêu đương dị tính, mỗi ngày đều ở bên cha mẹ như thế làm gì có chuyện chỉ cần gặp giáo viên đồng tính một cái thì muốn cong là cong luôn? Mấy người phụ huynh không