Chưa đầy nửa tháng, Thẩm Liên Y đã thích ứng được với cuộc sống học tập mới, Đường Kiều cũng vui mừng thay bà.
Không gì có thể so được với việc người thân sống tốt.
Đường Kiều vui vẻ, Thẩm Thanh càng vui hơn, nhìn thấy em gái không bị chuyện ly hôn ảnh hưởng, ngược lại trở nên kiên cường, ông thật sự cảm ơn trời đất. Nhiều ngày nay mọi người đều nhìn ra được Thẩm Thanh rất vui vẻ.
"Đường Kiều, mình nói với bạn.. A, kia có phải xe nhà bạn không?" Lê Vân Triều đang nói chuyện, ngẩng đầu liền nhìn thấy chiếc xe đậu ở cửa.
Đường Kiều nâng tay: "Bác!"
Cô cười tủm tỉm đi qua. Quả nhiên, Thẩm Thanh đang chờ cô: "Vừa rồi bác có việc ở gần đây, thuận tiện đón cháu."
Đường Kiều gật đầu: "Thật tốt, chúng ta đưa Vân Triều về nhà trước, sau đó lại đi đón mẹ cháu."
Lê Vân Triều cũng không từ chối, mỗi lần từ chối đều không nói lại Đường Kiều a.
Sau khi đưa Lê Vân Triều về Lê gia, Đường Kiều cảm khái: "Bây giờ chúng ta đi thì phải chờ mẹ cháu rất lâu, hay là chúng ta cứ về nhà trước đi."
Thẩm Thanh: "Vậy.."
"..."
Đường Kiều đột nhiên ngắt lời Thẩm Thanh, nhìn về phía trước, cách đó không xa chính là Hứa Tịnh. Hứa Tịnh đã nghỉ phép rất lâu, mấy ngày nay vẫn không đến trường. Đường Kiều nhìn thấy Hứa Tịnh đỡ một người đàn ông trung niên, chân ông ấy hình như bị thương. Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Đó là bạn học của cháu."
Thẩm Thanh: "Có muốn dừng lại chào hỏi không?"
Đường Kiều suy nghĩ một chút liền lắc đầu, cảm thấy chưa chắc Hứa Tịnh đã vui mừng. Cô nhìn thấy bọn họ đứng trước của hàng mỹ phẩm Kính Hoa: "Cửa hàng mỹ phẩm Kính Hoa là của Hứa gia sao?"
Thẩm Thanh không biết, chỉ là thấy Đường Kiều hỏi như vậy, ông nghiêng đầu nói: "Bác sẽ hỏi thăm giúp cháu."
Đường Kiều gật đầu: "Nếu phải, kỳ thực.."
Lời còn lại Đường Kiều không nói hết.
Đường Kiều như vậy làm Thẩm Thanh cảm thấy hơi kỳ lạ.
Đường Kiều cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu trầm tư.
Kỳ thực cửa hàng mỹ phẩm Kính Hoa cô đã từng nghe thấy. Nghe nói chủ cũ bởi vì gia đình sa sút nên bán lại với gia cực kỳ rẻ. Đương nhiên, rất nhiều năm sau, cửa hàng nãy cũng không trở thành cửa hàng lớn, chỉ là có chút danh tiếng từ xưa, sản phẩm lại khan hiếm nên việc buôn bán vẫn được duy trì.
Tình huống cụ thể năm đó Đường Kiều không rõ ràng, nhưng cô cảm thấy, loại cửa hàng mỹ phẩm này rất cần thiết.
Đường Kiều tựa vào ghế xe, im lặng không nói tiếng nào. Thẩm Thanh xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cháu gái, hỏi thẳng: "Cháu muốn giúp bạn học sao?"
Đường Kiều lắc đầu: "Cháu đang suy nghĩ, nếu như muốn mua thì cần bao nhiêu tiền."
Cô cũng không thể nói thẳng ra, bây giờ nếu như cô muốn làm cái gì thì nhất định phải được bác và mẹ đồng ý. Dù sao.. cô rất nghèo a!
Thẩm Thanh kinh ngạc nhướng mày, hỏi: "Vì sao?"
Đường Kiều cúi đầu nhìn chân, nghĩ nghĩ, nói: "Thế này đi, về nhà cháu sẽ viết một bản kế hoạch cho bác, ưu điểm nhược điểm nêu rõ ràng, bác xem giúp cháu được không?"
Thẩm Thanh nghe vậy bật cười, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, nhưng làm việc gì cũng có chừng mực, còn biết viết bản kế hoạch a..
Ông là một người quê mùa, chưa bao giờ gặp người làm vậy, nhưng lại không đành lòng từ chối cháu gái. Thẩm Thanh khác với những người đàn ông khác, ông vào Nam ra Bắc nhiều năm, ngay cả nước ngoài cũng đã đi qua, tư tưởng khai sáng hơn nhiều.
Bằng không, ông cũng không đồng ý việc Thẩm Liên Y ly hôn, càng không để Đường Kiều tự do làm việc. Ông hiểu rõ, một người phụ nữ có năng lực luôn tốt hơn là sống dựa vào người khác. Nếu Y Y có thiên phú kinh doanh, ông cũng nguyện ý bồi dưỡng cháu gái.
Mặc kệ khi nào, nắm tiền trong tay luôn là tốt nhất.
"Được, về nhà đưa cho bác xem. Nếu khả quan, chúng ta mua cửa hàng này rồi tự mình kinh doanh. Kỳ thực, bác luôn cảm thấy nghề thuyền biển này không thể làm lâu dài."
Đường Kiều nghĩ nghĩ, nói: "Cháu thấy nên chuyển nghề thì tốt hơn."
Chuyển nghề sớm một chút sẽ tốt hơn, tuy bây giờ thuyền biển nằm trong tay các cá nhân, nhưng Đường Kiều biết, chỉ sáu bảy năm nữa, vận tải biển sẽ bị quản lý nghiêm ngặt. Nếu không có bối cảnh tài chính hùng hậu, sẽ không có cơ hội tiếp xúc.
Hơn nữa rất nhiều vật tư cũng bị quản lý chặt chẽ. Tuy nhà họ là người đi đầu trong nghề này, nhưng đến lúc đó cũng không có khả năng được chia một chén canh. Thay vì tranh giành chút lợi ích, còn không bằng bây giờ buông tay, tối thiểu cũng có thời gian mấy năm để xử lý ổn thỏa mọi việc.
Đường Kiều cảm thấy bác cô đúng là lợi hại. Cô là vì trọng sinh mới biết được tương lai, nhưng bác cô cái gì cũng không biết, nhưng lại có thể đưa ra phán đoán như vậy, đúng là nhìn xa trông rộng.
Đường Kiều nghiêm cẩn: "Bác suy nghĩ một chút, sản nghiệp như vậy chắc chắn không có khả năng vĩnh viễn nắm trong tay một người. Một năm hai năm có thể không ai động, hai ba năm sau cũng có thể, nhưng lâu hơn thì sao? Sáu bảy năm nữa đâu? Nếu thật sự muốn sang tay, chỉ sợ cuối cùng chúng ta cái gì cũng không được."
Đường Kiều hiểu rõ, rất nhiều người vất vả nhiều năm mới gây dựng được sự nghiệp, cuối cùng lại chỉ có thể lấy một cái giá cực rẻ bán đi.
Nghe Đường Kiều nói như vậy, Thẩm Thanh rất kinh ngạc, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, ông cũng thấy có lý.
Ông nghiêm túc nói: "Y Y nhà chúng ta đúng là thông minh, thiên phú trời cho."
Đường Kiều bật cười, nói: "Vậy nếu bác cảm thấy có thể mua thì phải cho cháu tiền nha."
Thẩm Thanh mỉm cười gật đầu: "Tất nhiên rồi!"
Thẩm Thanh tuy có tiền nhưng lại không dùng loạn, ngược lại ông rất cẩn thận, dù sao tiền ông kiếm được vô cùng vất vả. Nhưng nếu mua một cửa hàng mà có thể giúp Y Y trưởng thành, học tập được nhiều hơn thì không gì là không thể.
Ông cảm thấy những kinh nghiệm đó không phải có tiền là mua được.
Đường Kiều ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Thẩm Thanh, cười khanh khách. Cô vỗ vỗ bả vai ông, trấn an nói: "Bác yên tâm đi, cháu sẽ không bắn tên mà không trúng đích."
Có lẽ Đường Kiều không học tốt nhất, tài nghệ khác cũng không bằng ai, nhưng giờ phút này cô lại vô cùng cảm ơn Thất gia. Nếu không có Thất gia thì sẽ không có Đường Kiều ngày hôm nay. Tuy rằng Thất gia để cô một mình ở Cáp Nhĩ Tân hai mươi năm, nhưng những gì cô học được ở đây lại nhiều