Hai mươi tám tháng Chạp, Đường Kiều thấy mẹ cô đã đi lại vài vòng trong phòng khách, cuối cùng cũng chủ động mở miệng hỏi: "Mẹ, có chuyện gì sao?"
Nếu như không, sao mẹ lại có bộ dáng như vậy? Dáng vẻ muốn nói lại thôi này làm người ta thật khó hiểu.
Thẩm Liên Y trầm mặc một chút, lập tức nhẹ giọng nói: "Y Y, cha con muốn con đến Đường gia mừng năm mới, con.. Con có muốn đi không?"
Thẩm Liên Y ngàn lần không muốn để con gái đi, nhưng chuyện này vẫn nên hỏi qua ý kiến con gái. Hơn nữa, nói cho cùng con gái mang họ Đường, bà cũng không thể ngăn cản, nhưng dù nghĩ như vậy, trong lòng bà vẫn khó chịu.
Bà nói: "Nếu con muốn đi.."
"Mẹ, con không muốn đi."
Đường Kiều lập tức đánh gãy lời của mẹ cô, cô nhìn sắc mặt bà, lại cười nói: "Con không rảnh để đi nhà bọn họ mừng năm mới đâu! Bọn họ cũng không thích con, con đi, nhất định sẽ không vui vẻ gì! Nếu như bọn họ lập bẫy để con không thể trở về thì phải làm sao a?"
Đường Kiều đem tất cả khả năng đều nói ra, nghiêm túc nói: "Những người Đường gia kia sớm đã không còn quan hệ gì với chúng ta. Bọn họ hận con vô cùng đấy. Nếu như con trở về, bị bọn họ hại chết hoặc bán đi thì phải làm sao bây giờ?"
Vừa nói như thế, Thẩm Liên Y lập tức trở nên kiên định: "Đúng đúng đúng, con không thể quay về đó, nếu con về mà xảy ra chuyện gì thì mẹ biết làm sao? Mẹ chỉ có một cô con gái bảo bối là con. Mẹ.. Bây giờ mẹ lập tức gọi điện cho Đường Chí Dong, lễ mừng năm mới gì đó đi chết hết đi. Đường gia như đầm rồng hang hổ, sao con gái mẹ có thể đi đến đó chứ?"
Bà nhanh chóng nhấc điện thoại muốn gọi cho Đường Chí Dong. Đường Kiều ngồi một bên, quan sát sắc mặt của bà, nhẹ giọng nói: "Mẹ, hay là để con gọi đi."
Thẩm Liên Y sửng sốt, nói: "Con gọi?"
Đường Kiều cười nhẹ, nói: "Đúng rồi, để con nói chuyện với cha một chút, bằng không ông ấy lại nghĩ rằng mẹ châm ngòi ly gián! Con tự mình nói cho ông ấy biết, là bản thân con không muốn đi."
Đường Kiều có bản lãnh nói chuyện tức chết người, nhưng Thẩm Liên Y lại không biết. Bà nghe thấy Đường Kiều nói vậy, lập tức đồng ý.
Quả nhiên, Đường Chí Dong lại bị con gái nói mấy câu làm cho phun máu.
Đường Kiều nhẹ bỗng ngắt điện thoại, nói: "Hoàn thành nhiệm vụ."
Buổi tối lúc ăn cơm, hai mẹ con có nói chuyện này với Thẩm Thanh, Thẩm Liên Y nói: "Là em không cho Y Y sang bên đó, ai biết bọn họ tính toán chuyện xấu xa gì."
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Thanh cũng buông đũa xuống: "Hai người không đồng ý là đúng, bằng không bọn họ chắc sẽ không để Y Y thuận lợi trở về."
Lời này vừa ra, Đường Kiều hơi híp mắt lại: "Có việc gì sao ạ?"
Thẩm Thanh gật đầu: "Đường Sĩ Kiệt còn bị giam chưa được thả ra, đám người Đường gia kia đã đi nhờ vả mấy ngày nay nhưng không có hiệu quả gì. Lúc trước bọn họ từng tìm bác, nói mấy câu đều hy vọng bác có thể bỏ tiền ra giúp đỡ, hừ, đã bị bác đuổi đi rồi. Nếu Y Y trở về, sợ là bọn họ muốn dùng Y Y để trao đổi."
Đường Kiều nghe vậy, vô cùng cảm khái, sao trên đời lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ?
Cô cười lạnh nói: "Không phải bọn họ mắt cao hơn đầu sao? Không phải tự khoe là dòng dõi thư hương, giao du rộng rãi sao? Lúc này lại còn cần người khác hỗ trợ ư?"
Thẩm Thanh mỉm cười, không nói.
Kỳ thực, cho dù Thẩm Thanh không nói hai mẹ con cũng hiểu. Tuy rằng Đường gia là dòng dõi thư hương, nhưng đều là người đọc sách, nói đến tiền bạc, thật ra không có nhiều. Mà từ khi Đường Chí Minh mất việc, toàn bộ Đường gia cũng chỉ còn một mình Đường Chí Dong làm ở tòa thị chính. Nếu bàn về thể diện, cũng chỉ có chuyện này mà thôi. Ngày xưa người ta thấy ông ra tay hào phóng mới cho vài phần mặt mũi, dù sao hai bên đều được lợi. Nhưng từ ngày Đường Chí Dong ly hôn, làm gì có nhiều tiền để xã giao nữa? So sánh mới biết, xưa nay bất đồng a.
Đường Kiều nghe thấy người mình ghét gặp chuyện không hay thì cảm thấy vô cùng sảng khoái, cô nói: "Tin tức tốt như vậy, con có thể ăn thêm mấy bát cơm!"
"Anh, bọn họ sẽ không gây sự với anh chứ?" Thẩm Liên Y cuối cùng vẫn lo lắng cho anh trai.
Thẩm Thanh cười lạnh một tiếng, nói: "Bọn họ dám sao! Bọn họ cũng không nhìn xem bản thân có thân phận gì. Lúc trước bọn họ đối xử với em như vậy, bây giờ còn muốn ta giúp đỡ sao? Ta thấy bọn họ chán sống rồi. Đường Sĩ Kiệt xảy ra chuyện, ta không đạp thêm một cước đã là nhân từ lắm rồi. Lại nói, Đường Chí Dong còn không ra mặt, bọn họ làm gì mặt mũi mà đến tìm ta."
Từ trước đến nay, Đường Chí Dong rất sợ Thẩm Thanh. Nên bây giờ, cho dù là vì cháu ruột cũng quả quyết không chịu ra mặt xin giúp đỡ.
Thẩm Thanh có đôi khi nghĩ, kỳ thật tính tình Đường Chí Dong luôn lạnh bạc, đối với ai cũng vậy, kể cả có là Đường Sĩ Kiệt. Những chuyện này không có quan hệ gì với ông, bọn họ càng không tốt, ông càng vui vẻ.
Đường Kiều cũng không lo lắng chyện này, cô cười khanh khách: "Mẹ yên tâm đi, con thấy bác tự có chừng mực. Lại nói, bọn họ tìm tới cửa, cùng lắm thì đuổi đi, không thì báo cảnh sát, chẳng lẽ bọn họ còn có thể lấy cái chết để ép chúng ta sao? Bọn họ muốn ở trong tù đoàn tụ, vậy thì cứ việc."
Có thể là thấy thái độ vô cùng kiên quyết của Đường Kiều, anh trai lại nói như vậy, Thẩm Liên Y cũng cảm thấy bà làm đúng. Sau này a, không nên quan tâm đến đám người đó nữa.
Nghĩ như vậy, tâm trạng cũng tốt lên.
Năm mới Đường Kiều không có kế hoạch đi chúc tết Đường Chí Dong. Đối với người cha này, xa cách đối với bọn họ không có gì không tốt. Như vậy còn có thể giữ lại chút ấn tượng tốt đẹp cho đối phương, nếu không, Đường Kiều chỉ sợ bản thân không khống chế được làm ra chuyện gì không hay.
Dù sao, có một người cha không có đầu óc thật là bận lòng.
Nói mới nhớ, cô đã rất lâu rồi không nghe thấy tin tức về Đường gia và Hồ Như Ngọc. Cô cũng không muốn quan tâm sống chết của những người này. So với lúc mới trọng sinh, Đường Kiều đã bình tĩnh hơn nhiều.
Chuông cửa vang lên, vài phút sau liền thấy Tứ Diệp xách theo mấy cái túi to vào nhà, xấu hổ nói: "Tiểu thư, cái này.. Đây là hàng xóm đưa tới, nói là đã đồng ý với tiểu thư."
Đường Kiều a một tiếng, không hiểu tình hình.
Nhưng nghe thấy là đồ Thất gia đưa tới, cô nhanh chóng bước lên phía trước, trong túi đều là quần áo, nhìn qua giống như đồ để dự tiệc.
Thẩm Liên Y trao đổi ánh mắt với Thẩm Thanh, cuối cùng bà không nhịn được, hỏi: "Y Y, đây là có chuyện gì?"
Đường Kiều mỉm cười dặn dò Tứ Diệp: "Đều mang lên phòng đi."
Cô quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt bát quái của bác và mẹ, bật cười thành tiếng, nói: "Con và Thất gia đánh cược, Thất gia thua, phải đồng ý dẫn con đi dự tiệc. Đây là quần áo dự tiệc a."
Thẩm Liên Y giữ chặt tay con gái, lời nói thấm thía: "Chúng ta không thể luôn nhận đồ của người ta. Con không thể có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, nếu không sẽ dễ bị người ta lừa. Bây giờ có một số