Đường Kiều nhanh chóng liên hệ với Chu San San. Cô cũng không có giấu giếm, thẳng thắn tường thuật lại tình huống. Tuy rằng Chu San San luôn lải nhải Đường Kiều xen vào chuyện của người khác, nhưng vẫn đưa số điện thoại nhà riêng của Kỳ Bát gia cho Đường Kiều, còn hẹn Đường Kiều ngày mai cùng đi dạo phố, sau đó mới cúp điện thoại.
Đường Kiều đem số điện thoại và địa chỉ viết cho Hồ Nghệ Từ, nói: "Đây là số điện thoại và địa chỉ nhà cũ của hắn, cô có thể đến đó tìm thử xem. Gần đây chắc là hắn đều ở nhà."
Nước mắt Hồ Nghệ Từ không ngừng rơi, lau cũng không hết, nghiêm túc nói: "Tôi biết, cảm ơn cô, cảm ơn Chu tiểu thư."
Hồ Nghệ Từ không nghĩ tới Chu San San sẽ thật sự nói địa chỉ và điện thoại của Kỳ Bát gia cho cô. Cô vẫn luôn cho rằng đại tiểu thư như Chu San San chắc chắn rất chán ghét cô, bởi vì cô ấy cũng rất thích Bát gia. Thì ra, kỳ thật Chu San San là một cô gái tốt, tâm địa thiện lương.
Đường Kiều nói: "Cô đừng chậm trễ nữa, nhanh đi tìm người đi."
Đường Kiều gọi chú Vương: "Đưa Hồ tiểu thư đến nơi cô ấy muốn đi."
Giúp người giúp tới cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây phương. "
Hồ Nghệ Từ luôn miệng nói cảm ơn, không ngừng khom lưng, sau đó mới nhanh chóng chạy theo chú Vương ra ngoài, cũng không từ chối ý tốt của Đường Kiều.
Hồ Nghệ Từ hiểu rõ, lúc này cần tranh thủ chút thời gian, có như thế mẹ cô mới bớt chịu khổ.
Thẩm Liên Y nhìn con gái, do dự một chút, hỏi:" Vì sao con không hỏi Thất gia? "
Vì chuyện này mà hỏi Chu San San, nghĩ thế nào cũng không thích hợp a.
Đường Kiều nở nụ cười, chậm rãi nói:" Chỉ có thể là ngài ấy nợ con, mà không thể là con nợ ngài ấy. Con không thể vì chút chuyện cỏn con này mà nợ ân tình ngài ấy được. "
Đường Kiều thấy Thẩm Liên Y vẫn chưa hiểu, vừa cười khanh khách vừa bước lên tầng.
* * *
Ngày hôm sau cô có hẹn với Chu San San. Quả nhiên, lúc gặp mặt Chu San San liền véo má cô:" Con nhóc này, sao chỗ nào cũng thấy cô có lòng tốt giúp đỡ vậy! Cô đúng là ngây thơ. "
Đường Kiều cười né tránh, nhẹ giọng nói:" Cô ấy khóc quá đáng thương. Hơn nữa, cô ấy thật siwj không biết tìm ai nữa. "
Kỳ thật, Đường Kiều đã đoán được Chu San San sẽ đồng ý, tối qua gọi điện không phải không có nắm chắc. Tuy rằng Chu San San kiêu căng, nhưng tính tình hiên ngang, thẳng thắn. Cho dù có tâm tư với Kỳ Bát gia cũng sẽ không giở trò sau lưng. Đây là một trong nhưng lý do Đường Kiều thích Chu San San.
Chu San San là một cô gái quang minh lỗi lạc a.
Chu San San nghe vậy, lại véo mặt Đường Kiều:" Cô nói xem, sao tôi lại làm bạn với kẻ ngu ngốc như cô chứ? Haizzz! Thật là tức chết tôi, cô cứ thế này, ra ngoài bị người ta bắt nạt thì phải làm sao bây giờ? "
Đường Kiều nhẹ giọng nở nụ cười. Kỳ thật cô cũng không rõ, mấy người bạn tốt xung quanh cô, Chu San San, Lê Vân Triều, Hứa Tịnh, hình như ai ai cũng đều chắc chắn rằng cô là một cô gái nhỏ yếu đuối đáng thương. Giống như một giây sau sẽ bị kẻ xấu bắt nạt nên suốt ngày lo lắng không yên.
Đường Kiều nghiêm túc nói:" Sẽ không có ai bắt nạt tôi. Cho dù có, tôi cũng sẽ đánh lại a. Hơn nữa, tôi còn có San San thân ái của tôi bảo vệ tôi mà. "
Đường Kiều khoác tay Chu San San, nỏi:" Hôm qua tôi và mẹ đi dạo phố, nhìn thấy một cái váy. Hai mẹ con tôi đều nhất trí cho rằng nó rất hợp với cô, nhưng tôi lại không biết số đo của cô. Hôm nay rảnh rỗi, cô cùng tôi đi qua đó thử một chút đi. "
Chu San San cứ như vậy bị Đường Kiều dụ dỗ, hai người cùng đi đến cửa hàng kia. Chu San San vừa nhìn thấy liền bật cười, quả nhiên là rất hợp với cô.
Chu San San thích nhất là màu hồng phấn, bộ âu phục này trùng hợp cũng là màu hồng phấn, kiểu dáng lại trẻ trung hoạt bát, rất hợp với cá tính của Chu San San.
Chu San San vui rạo rực vào thử quần áo. Lúc bước ra liền nhìn thấy Đường Kiều đã thanh toán xong.
Đường Kiều nói:" Cứ mặc vậy đi nha. "Nói xong lại quay đầu dặn dò nhân viên bán hàng cất quần áo cũ của Chu San San vào túi.
Chu San San bất đắc dĩ nói:" Đường Kiều, sao mỗi lần chúng ta đi dạo phố, đều là cô mua quần áo cho tôi vậy? Tôi rất ngại nha. "
Kỳ thật trong tay Chu San San cũng không phải không có tiền, nhưng được bạn tốt tặng quà, trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Đường Kiều mỉm cười nói:" Bữa trưa cô mời a! "
Tuy rằng cô thường xuyên tặng quần áo cho Chu San San, nhưng những lần hai người ra ngoài ăn cơm, phần lớn đều là Chu San San trả tiền. Cho nên, tính ra hai người đều là có qua có lại, ai cũng không chiếm lợi. Có điều vẫn làm cho Chu San San vui vẻ thoải mái.
Chu San San mặc quần áo mới, xinh đẹp đắc ý nói:" Tất nhiên là tôi mời rồi. Cô không đồng ý cũng phải đồng ý a! Nào nào, phú bà Đường Kiều của chúng ta, mỗi lần đi với cô, tôi đều có cảm giác như đang đi với anh họ vậy. Không mất tiền còn được tặng quà, thật vui vẻ. "
Đường Kiều nghe thế bật cười khanh khách, nói vậy thì cô thể sánh bằng Kỳ Bát gia rồi.
Đường Kiều nhẹ giọng nói:" Tôi cũng rất thích cùng cô đi dạo nha. Mỗi lần đều được mời ăn tiệc lớn, tôi lại béo rồi. A, đúng, béo, tôi phải ăn ít một chút. "
Dáng vẻ cẩn thận nhẫn nhịn của Đường Kiều làm Chu San San cảm thấy buồn cười.
" Cô ngốc như vậy, sao anh trai tôi lại cứ nói cô giỏi tính kế nhất a! "Chu San San ôm mặt Đường Kiều ngó trái ngó phải, nụ cười càng tươi hơn:" Xem ra, quả nhiên là anh ấy quá ngu ngốc. "
Ánh mắt Đường Kiều lóe lóe, nói nhỏ:" Anh trai cô nói xấu tôi là lẽ đương nhiên a. Anh ta là bạn trai của Đường Hành, tất nhiên không cùng phe với tôi rồi. "
Chu San San gật đầu, thừa nhận nói:" Cô nói đúng lắm, anh trai tôi chính là đồ ngốc. Thật không biết anh ấy nhìn trúng điểm nào của Đường Hành nữa. Ngốc hết chỗ nói. "
Chu San San bĩu môi:" Cũng may mấy ngày nay anh ấy phải ở nhà dưỡng thương, cha tôi cũng canh chừng nghiêm ngặt nên anh ấy mới không có cơ hội đi tìm Đường Hành. Có điều, anh trai ngốc này của tôi không thể tìm Đường Hành, lại đặt điều nói xấu sau lưng cô. Cô nói xem, có phải anh ấy bị quỷ ám tâm trí rồi không? "
Chu San San thật sự không thể hiểu nổi. Người nhà bọn học thoạt nhìn đều thông minh lanh lợi có nội hàm. Vì sao anh trai đọc nhiều sách nhất lại là kẻ ngu xuẩn chứ? Không biết có phải vì đọc quá nhiều sách nên bị lú lẫn không!
Chu San San nói:" Nếu tôi có một người chị dâu như Đường Hành, chắc tôi sẽ nôn chết mất. "
Đường Kiều nghi hoặc nhìn về phía Chu San San, không thể tin được nghi ngờ hỏi:" Anh cô còn muốn cưới Đường Hành sao? "
Nếu là kiếp trước, thân phận địa vị của hai mẹ con Hồ Như Ngọc không tồi, Chu gia lựa chọn Đường Hành làm con dâu cũng không có gì lạ. Nhưng kiếp này, tiếng xấu của bọn họ lan xa như vậy, Chu Vũ Hiên còn không buông tay?
Vậy thì đúng là tình yêu đích thực a!
Đường Kiều nhẹ giọng nói:" Anh trai cô chắc là thật lòng yêu Đường Hành! "
Chu San San gật đầu:" Cho nên tôi mới nói anh ấy ngu ngốc a. Trời ạ, cô nói anh trai tôi có phải bị Đường Hành cho uống bùa mê thuốc lú gì không a? Nếu không tại sao lại ngu xuẩn như vậy chứ? "
Nói xong, Chu San San lại nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói:" Nhà chúng tôi có cần đi bái Phật cầu xin không a? "
Càng nghĩ Chu San San càng cảm thấy có lý. Nhà bọn họ chưa từng xuất hiện trường hợp như thế này