Dựa theo cách ăn mặc của Tề Minh, lẽ ra phải chướng mắt những quán ăn xập xệ thế này mới đúng.
Mà sẽ đi đến các nhà hàng Tây sang trọng tráng lệ ăn bò bít tết uống rượu nho, giá cả của một bữa cơm có thể hù chết người, chứ không phải ăn bình dân như thế này.
“Ăn mì thịt bò là phải đến mấy quán nhỏ thế này ăn mới ngon.
"Những quán ăn nhỏ thế này đều là sử dụng bàn thấp cùng ghế đẩu, còn Tề Minh lại ăn mặc tây trang giày da, đã vậy thân hình còn cao to lúc ngồi trên cái ghế thấp bé, chân dài không có chỗ để, nhìn thế nào cũng thấy không phù hợp.
Bạch Hướng Mặc cảm thấy vừa hâm mộ lại ghen ghét, trước đây cho dù cậu không tính cao nhưng cũng có một mét tám, bình thường còn sẽ chú ý tập thể hình.
Kết quả hiện tại thế nhưng lại xuyên vào người có thân hình gà con này, cậu cũng không biết chính mình có đến một mét bảy không nữa.
Vừa nhìn vào đã thấy suy nhược, trên thực tế lại càng suy nhược hơn.
Hai chén mì thịt bò vừa đặt lên bàn, mùi hương toả ra thơm nứt, làm cho Bạch Hướng Mặc lúc lấy đôi đũa nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Một đũa mì vừa vào miệng, hương vị thật tuyệt a!Bạch Hướng Mặc liền vùi đầu ăn mì, không nghĩ tới chỉ mới ăn có một chút đã no rồi, cố gắng ăn thêm một chút nữa, liền cảm giác như muốn ói ra.
Khó trách thân thể này lại suy nhược đến vậy, lượng cơm ăn còn không bằng cả một đứa con gái đang giảm cân.
Bạch Hướng Mặc bất đắc dĩ mà bỏ đũa xuống, nghĩ thầm tý nữa phải làm sao đóng gói mang về.
Lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt của Tề Minh làm hắn có chút ngẩn người.
Tề Minh lo lắng lúc ăn mì sẽ làm mắt kính bị hơi nóng bao phủ, cho nên đã gỡ mắt kính ra.
Gương mặt thì vẫn như vậy, nhưng so với khi mang mắt kính có vẻ sắc bén hơn rất nhiều, còn mang theo một cổ hung hãn, một chút văn nhã đều không có.
Càng giống như là quân nhân từng trải trên chiến trường hơn là một vị giám đốc khôn khéo.
Tề Minh: “Sai lại buông đũa rồi?”Bạch Hướng Mặc lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt nói: “Tôi ăn no rồi.
”“Mới ăn có mấy miếng liền no rồi? Khó trách hở một tý là cậu đói bụng nhất xỉu.
”Bạch Hướng Mặc cũng thực bất đắc dĩ a.
Tề Minh lại lần nữa xác nhận: “Cậu thật sự không ăn nữa?”“Tôi thực sự ăn không vô nữa.
”Tề Minh nghe vậy liền trực tiếp đem mì trong tô của Bạch Hướng Mặc đổ hết vào trong tô của mình, mới bắt đầu ăn tiếp.
Bạch Hướng Mặc trợn mắt há hốc mồm nhìn, không nghĩ tới Tề Minh lại là một người không hề chú ý đến hình tượng, lúc này đã hoàn toàn đánh vỡ hình tượng tinh anh ban đầu mới gặp của cậu.
Tề Minh ăn đặc biệt mau, giống