Ngô Lỗi trong lòng cả kinh, hắn biết đệ đệ mình không phải người an phận gì, quyết phá hoại để phụ thân thay đổi chủ ý, sao có thể để cho mình dễ dàng thông qua khảo hạch, nhưng hắn cũng không thể ngờ tới đối phương lại dùng cả Phong thuỷ trận pháp hại mình.
Thứ này bản thân mình cũng nghe qua nhưng vô lực phá giải, hơn nữa không có chứng cứ gì để vạch trần âm mưu của đệ đệ.Nam Kinh là thủ đô của Dân Quốc, nơi này giới quyền quý quá nhiều, chân chính đại sự là khả ngộ bất khả cầu.
Hiện tại cũng không thể nhờ bà ngoại và cữu cữu giúp đỡ thỉnh cao nhân phá trận.Lúc này Chu Quang Tông cũng có phản ứng, đối với Nhược Thuỷ trách mắng :”Tiểu oa nhi nói bậy bạ rồi, mau xin lỗi Ngô giám đốc đi.” Dứt lời quay sang Ngô Lỗi nói :”Đây là khuê nữ nhà ta, mới từ nông thôn lên đây, nó thực không hiểu chuyện, ăn nói hàm hồ, ngài đừng để ý.”Ngô Lỗi nhíu nhíu mà, nói bừa ? Nói bừa có thể chuẩn như vậy sao ? Hắn không để ý vẻ mặt ái ngại của Chu Quang Tông, đem ánh mắt chuyển nhìn Nhược Thuỷ mỉm cười nói :”Tiểu đại sư nói thật chuẩn, nhà máy của ta quả có chút bất lợi tài chính.
Ta tìm người vay tiền cũng không ai cho mượn, đến ngân hàng cũng mãi không phê duyệt khoản vay dù đủ giấy tờ, xác nhận có điểm tà môn.
Không biết tiểu đại sư có thể hay không hỗ trợ phá trận pháp này?”Ngô Lỗi vừa nói xong thì Chu Quang Tông cùng Lý Nhị Tiểu đều ngây ngẩn cả người, vừa rồi còn nghe Trương Kiến Quốc nói nhị nha đầu đã chết một lần, có thể đoán mệnh, còn cứu con hắn là Tiểu Quyên, nhưng căn bản Chu Quang Tông không tin.
Hắn cảm thấy con gái là mèo mù vớ phải chuột chết.
ở trong thôn lừa gạt mọi người có thể, còn ở đây là giám đốc, chọc vào nhỡ hắn mất hứng đuổi việc mình thì không được.Nhưng hắn không biết sao nhị nha đầu thế nào lại nói chuẩn ! Nhà máy bọn họ thật sự muốn giảm biên chế.Đây chính là liên quan đến kế sinh nhai cả nhà bọn họ, nếu nhà máy thật sự giảm biên chế thì không phải một nhà già trẻ chết đói ư.
Chu Quang Tông tuy có chút oán trách Trịnh thái thái nhưng hắn vẫn rất hiếu nghĩa, tuy mẫu thân mình có ngàn vạn lần không đúng, chính mình vẫn muốn phụng dưỡng lão nương, tận lực thoả mãn tâm nguyện của bà.Chu Quang Tông đang ngẩn người, Nhược Thuỷ không thèm để ý chỉ nhàn nhạt nói :”Loại trận