Nhược Thuỷ thấy thế giữ chặt em, nhỏ giọng nói :”Đừng sợ.”Tiểu tam tử ngẩng đầu nhìn Nhược Thuỷ hai mắt trầm tĩnh như nước, trong lòng có chút ấm áp, dựa đầu vào lòng Nhược Thuỷ mà khóc.Chu Quang Tông thấy con trai không xin lỗi mà còn dựa vào Nhược Thuỷ khóc, sắc mặt tức khắc khó coi.
Hắn trong lòng có chút oán trách Vương Ngưng sao không dạy con, đến chả lời cha cũng không tuân theo.Ông ta đứng lên chuẩn bị lại giáo huấn nhi tử bất kính, nào ngờ vừa bước tới thì Nhược Thuỷ liền lạnh mắt mở miệng:” Cha, người có phải quên rồi sao ? Nhà nhà con mới là chủ, đây là Ngô giám đốc mua cho con.
Chủ nhân không phải người, người không có quyền để người khác ở lại.
Đến cả sự tình hai đứa con đi học đều là Lư hiệu trưởng cảm tạ ân cứu mạng mà sắp xếp.
Nếu nãi nãi đã nói nữ nhân như bát nước hắt đi, vậy được, ta xem như người ngoài đi.
Đồ vật của người ngoài chẳng cần để trong nhà của ta, tài sản trong nhà này ta sắp xếp như thế nào là quyền ta, mọi người chẳng cần bận tâm.”Trịnh lão thái thái nghe vậy giận dữ :” Đồ hỗn đãn ngươi nói cái gì thế ? Ngươi hiện tại vẫn là người Chu gia, đồ của người là đồ của Chu gia, Chu gia không tới phiên người nói chuyện !” Nói đoạn giờ gậy định đánh tới Nhược Thuỷ vài cái.Nhược Thuỷ ánh mắt phát lạnh, lôi tiểu tam tử né tránh gậy đánh tới, ánh mắt sắc lẹm nhìn tới :”Ta khuyên các vị ngẫm cho kĩ, ta cũng chẳng phải ba ta, nếu thật lòng chọc ta nóng nảy thì ngày mai sẽ có người tới cửa tống khứ các người đi.
Đến nỗi cha ta, nếu người không sợ tự đạp đổ chén cơm thì cứ việc xuống tay đi.”Chu Quang Tông tức giận nói :”Ngươi dám uy hiếp lão tử ?”Nhược Thuỷ hừ một tiếng, phải biết nàng là Chu Nhược Thuỷ, không phải là cái thứ mềm yếu có thể thích chọc là chọc.
Nếu không phải chính mình đang chiếm thân thể này, muốn giúp nhị nha một phần hiếu đạo, nếu không đã chẳng thèm quan tâm những người này.Nàng trong mắt hàn quang chợt loé, cười lạnh nói :”Người có thể thử, xem ta nói chính là uy hiếp hay sự thật.” Ánh mắt quét về phía người Chu gia :”Không có chuyện gì các người nên trở về Thanh Hà thôn đi, nếu không một xu cũng chẳng có.”Nhược Thuỷ ánh mắt quá mức sắc bén, xem ra mọi người đều bất giác run sợ một chút.
Ngay cả Chu Quang Tông cũng bị ánh mắt ấy làm cho giật mình đứng im một chỗ.Trần Tố Tố nhìn quanh cân nhắc nặng nhẹ, đứng ra cười nói :”Mẹ à, chỗ này vốn dĩ là của nhị nha đầu, chúng ta có thể ở lại đã là tốt rồi.
Chúng ta cũng dễ tính, ở phòng nào cũng được.
Lớn nhỏ cùng bốn đứa đều có thể đi học, sao có tranh việc học của hai đứa nhà lão nhị được, nói giỡn chút thôi.
Nhị nha đầu, cháu xem nãi nãi cũng lớn tuổi, có chút hồ đồ, ngươi không nên so đo làm gì a.
Chúng ta nói như thế nào cũng là người một nhà, đừng vì chuyện nhỏ này mà tổn thương hoà khí a.”Nhược Thuỷ lạnh lùng nhìn Trần Tố Tố liếc mắt đánh giá Trần Tố Tố này tuy tham lam nhưng cũng còn biết điểm dừng, nhàn nhạt nói :”Các ngươi đến nơi này đã là tốt rồi, đừng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.” Nói xong liền kéo tiểu tam tử đi :”Đi,