11-【1】
“Không biết?” Anh thấp giọng cười, đoạt lại di động của mình, mở ra album, một bức ảnh xuất hiện ở trên màn hình, trên bức ảnh cô nhắm mắt lại, anh cúi đầu dựa gần cô, bởi vì góc chụp mà hai người nhìn qua trông giống hôn môi, “Vậy lúc chụp bức ảnh này, cũng không biết sao?”
Cô như thế nào một chút cũng không biết có bức ảnh này?! Trên mặt cô “bá” một tiếng đỏ lên.
Thấy cô đỏ mặt, khoé miệng anh cong đến tà ác , “Ừm, sao lúc đó cô lại nhắm mắt? Cô có phải rất muốn bị hôn hay không?”
“Không muốn không muốn!” Nàng 囧 bên tai đều đỏ, “Anh mau xoá ảnh cho tôi!”
Anh cười khẽ một tiếng: “Nếu xóa ảnh thân mật này mẹ cô sẽ tin tưởng quan hệ chúng ta hay sao?”
Cô hơi hơi sửng sốt một chút, di động đôi nếu không có mấy tấm ảnh thân mật quả thật khiến người ta nghi ngờ, “Chỉ là…… Cũng không cần thân mật như vậy đi.”
“Vậy cô cảm thấy chừng mực như thế nào mới là thích hợp?” Anh cười đến vẻ mặt quỷ dị.
Cô nghĩ nghĩ, đưa ra một ý kiến “Nhất tiễn song điêu”: “Trước tiên anh xoá ảnh này đi đã, sau đó chúng ta chụp lại một lần nữa, anh muốn chụp bao nhiêu cũng được.”
Đôi mắt phượng Tống An Thần nhìn cô một cái thật sâu, chậm rãi gật đầu, “Cô xác định?”
Cô sợ anh không đáp ứng, gật đầu như giã tỏi, anh suy xét một chút, mới giả bộ trưng ra vẻ mặt miễn cưỡng đồng ý, tiếp theo hai người một lần nữa chụp ảnh chung, có ảnh mặt dán mặt, có ảnh mười ngón tay đan vào nhau nắm tay, có ảnh toàn thân anh ôm eo cô, để nhìn qua càng chân thật một chút, hai người còn thay đổi mấy bộ quần áo chụp ở mấy cảnh khác nhau.
Một giờ sau……
Cô mệt đến bò ngã vào trên giường, ngã đầu liền ngủ.
Trong căn phòng khác cách một bức tường, anh cầm di động, đem toàn bộ ảnh lưu lại trên máy tính, nhìn folder khác trên Notebook lưu lại mấy tấm ảnh xấu kia của cô liền nở một nụ cười ý vị thâm trường.
11-【2】
Từ bốn năm trước khuê mật thời đại học của bà ôm được đứa cháu đầu tiên thì mẹ Tô liền bước lên con đường bức hôn này, vì để mau chóng thăng cấp thành bà người ta, bà càng ngày trôi càng xa trên con đường bức hôn, theo như Hạ Chi Tình mà nói là bà sớm đã tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng rốt cuộc Tết này mẹ Tô không cần giả tiếp Lâm Đại Ngọc —— khuê nữ đức trí thể toàn diện không đạt tiêu chuẩn kia của bà rốt cuộc cũng mang con rể về nhà ăn Tết!
Hiệu suất quảng bá của mẹ Tô có thể so với internet, Hạ Chi Tình người còn chưa trở về, chính là toàn bộ thân thích bạn tốt cùng với người toàn bộ tiểu khu đều đã biết chuyện năm nay cô muốn mang bạn trai về nhà ăn Tết.
So với mẹ Tô khí phách hăng hái, Hạ Chi Tình lòng nghẹn đến mày đều nhăn ra chữ xuyên 川, cô rốt cuộc cũng cảm nhận được tâm tình Lâm Du nói là sợ hãi mỗi khi về nhà ăn Tết, chỉ là cô có sợ hãi như thế nào thì vẫn phải đúng hạn về nhà ăn Tết này. “Anh xác định muốn lái xe của anh trở về?” Hạ Chi Tình đem một bộ quần áo cuối cùng bỏ vào bên trong vali.
Tống An Thần gật gật đầu, rất có hứng thú mà nhìn cô bận lên bận xuống, trách không được có người nói phụ nữ ra cửa một chuyến thật giống như một lần dọn nhà, hôm nay vừa thấy quả nhiên không sai, “Không lái xe của tôi về chẳng lẽ chiếc Dongfeng nhỏ của cô có thể gánh vác trách nhiệm trọng đại diễn kịch này sao?”
Khóe miệng cô trừu trừu, Dongfeng nhỏ của cô đã được sửa đổi lại tốt rồi, tuy nhiên nếu muốn giằn mặt Khương Vi quả thật không đủ phẩm lượng, nhưng mà lái xe của anh trở về có rêu rao quá hay không? Đặc biệt là sau này khi cô mang bạn trai thật trở về, mấy người hàng xóm rồi bạn bè thân thích nhà cô có đem Tống An Thần làm tiêu bản so sánh hay không?
Hạ Chi Tình có chút do dự, nhưng ý nghĩ của cô rất nhanh đã bị Tống An Thần đánh gãy, Tống An Thần về phòng của mình cầm một cái túi đi ra đưa cho cô: “Vali tôi không đủ chỗ nữa rồi để nhờ của cô đi.”
Cô nghe vậy đầu cũng không nâng, tiếp nhận túi cũng không thèm nhìn tới, liền đem túi nhét vào vali của mình, “Tôi đi ngủ một chút, lát nữa gặp.”
Tống An Thần gật gật đầu, xoay người cũng trở về phòng mình, vì tránh cho đụng phải thời kỳ cao điểm khi về nhà, hai người quyết định ba giờ sáng xuất phát.
Nhưng tới hai giờ rưỡi rồi, Tống An Thần đã vệ sinh cá nhân xong mà vẫn chưa thấy cái người khởi xướng muốn ba giờ đi kia đâu.
“Tiểu Tình Nhi, đã hai giờ rưỡi, còn không thức dậy?” Lực độ gõ cửa lúc này rất ôn nhu.
Nhưng đáp lại anh là một căn phòng an tĩnh.
“Tiểu Tình Nhi, em không thức dậy tôi liền đi vào.” Lực độ gõ cửa dần dần tăng lên.
Đáp lại anh như cũ vẫn là một căn phòng trầm mặc.
“Hạ Chi Tình! Cô là heo hả, nội trong vòng một phút thức dậy cho tôi!” Lực độ gõ cửa dần dần mất khống chế. Chỉ là kết quả giống nhau, người bên trong ngủ giống như đã chết, ngay cả hừ cũng không có hừ một tiếng.
Vì thế, sau khi gõ cửa năm phút trong vô vọng, bạn học Tống dần mất khống chế!
Anh quay trở về phòng mình lấy một chìa khóa khác “Phanh” một tiếng mở cửa ra, đi đến cửa sổ “Xoát” một tiếng mở ra, cuối cùng đi đến mép giường, “Rầm” một tiếng đem chăn xốc lên, chỉ thấy người kia nằm bốn phương tám hướng trên giường bị gió lạnh thổi một cái lập tức cuốn mình thành một cái ấu trùng.
“Chăn của mị, em đừng rời khỏi ta mà.” Cái ấu trùng trên giường kia lôi kéo một góc chăn mà cự tuyệt rời giường.
Tống An Thần nhìn cái ấu trùng nằm trên giường nhắm mắt lại, cảm giác điểm mấu chốt đều bị tiêu hao hết, anh kéo mạnh một cái đem chăn ném tới góc tường.
“Đừng mà…… yamete…… Sao ngươi lại muốn chia rẽ chúng ta……”
“……”
Một trận gió lạnh thổi tới, ấu trùng cuộn lại ở trên giường kia liền run cả người, ngay sau đó, cả người hướng tới góc chăn lôi kéo, phủ lên, cuộn lại lập tức đem bản thân cuốn thành một đoàn chả giò chiên, động tác kia liền mạch lưu loát, không mang theo một tia ướŧ áŧ bẩn thỉu, chỉ sợ không phải khổ luyện mười mấy năm công phu