13-【1】
Hạ Chi Tình kỳ thật là rất thích lái xe, cô cảm thấy có thể khống chế một cái máy móc to như vậy là một chuyện vô cùng ghê gớm, đáng tiếc cô không có thiên phú ở phương diện này.
Khi còn nhỏ, mẹ Tô muốn cổ vũ hai anh em bọn họ nỗ lực học tập nên lấy thành tích cao thấp phân ra thưởng phạt không giống nhau, chín mươi điểm trở lên có thể yêu cầu một món quà, bảy mươi điểm trở xuống sẽ trừ tiền tiêu vặt. Dùng đầu ngón chân cũng biết được người được chọn quà luôn luôn là Hạ Chi Sơ, còn cô luôn luôn là người bị trừ tiền tiêu vặt.
Có một lần, Hạ Chi Sơ lại thi đứng nhất lớp, lúc ấy xe đạp leo núi đang thịnh hành, Hạ Chi Sơ đưa ra yêu cầu muốn một chiếc xe đạp leo núi với mẹ Tô, mẹ Tô rất hào phóng mà mua. Nhìn Hạ Chi Sơ ngày ngày ăn mặc sơ mi trắng đeo cặp sách, đẹp trai ngời ngời mà gió cuốn mây trôi đạp xe trước mặt cô, Hạ Chi Tình hâm mộ đến không thôi, mẹ Tô lại cũng không mua xe đạp leo núi cho cô.
Vì thế vào một mùa hè sau giờ ngọ, cô trộm xe đạp bảo bối của Hạ Chi Sơ lái ra ngoài, khi trở về, toàn bộ đầu xe đều bị đâm móp, Hạ Chi Sơ tức giận đến mức muốn đập cô tại chỗ.
Hạ Chi Sơ rất có bản lĩnh, sau khi lên đại học liền bắt đầu đi làm thêm, không chỉ tự lo học phí cùng với sinh hoạt phí của mình mà còn mua luôn một chiếc ô tô đầu tiên trong cuộc đời của anh. Khi trở về nghỉ Tết Âm Lịch, cô thấy chiếc Ford của Hạ Chi Sơ lại lần nữa hâm mộ đến hai mắt nhìn đăm đăm.
Cô muốn mượn xe của Hạ Chi Sơ lái một chút, lúc đó cô vừa có được bằng lái, Hạ Chi Sơ không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, còn khinh bỉ cô, nói cô IQ EQ đều mắc nợ người ta vẫn là không nên lái xe là tốt nhất, nói cô phải có trách nhiệm với sinh mệnh của những người khác. Cô tức giận đến ngứa răng, sau đó thừa dịp Hạ Chi Sơ không chú ý, lại lần nữa làm chuyện ngu xuẩn khi còn nhỏ, lên xe ngồi chưa nóng mông cô liền đạp nhầm phanh ga khiến chiếc Ford nhỏ bé mua về chưa tới ba tháng đâm đến hoàn toàn biến dạng, cô cũng vì vậy mà vào bệnh viện.
Bởi chuyện như vậy nên Hạ gia ngăn cản không cho cô lái xe nữa sợ lại bị đụng xe, thẳng đến đầu năm nay cô mới vay tiền mua cho chính mình một chiếc Dongfeng nhỏ, lúc này mới thoả mãn mong muốn khống chế máy móc to của cô, nhưng lại cuối cùng vẫn là bị miệng quạ đen của Hạ Chi Sơ nói trúng rồi, cô lại đụng phải xe người khác.
Đụng xe thì thôi đi, xui xẻo nhất chính là cô đụng phải tên cao phú soái giả nhưng lại thuê được siêu xe thật nên mới tạo thành cục diện bi thương của cô ngày hôm nay.
Lúc Hạ Chi Tình lần nữa thức dậy lại là do bị nghẹn nướƈ ŧıểυ, cô mở to mắt nhìn trời đã sáng ngoài cửa sổ xe .
Chớp chớp mắt, hai mắt cô mê mang mà nhìn ngoài cửa sổ, đầu óc có chút ngu ngơ mà nghĩ không ra chính mình đang ở chỗ nào. Sau đó cô duỗi người, quay đầu nhìn đến sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Tống An Thần, cô sửng sốt một hồi, lúc này mới nhớ tới hai người là đang trên đường về nhà.
Cô lấy di động từ trong áo khoác ra nhìn xem thì thấy đã tám giờ ba mươi phút, nói cách khác, một giấc ngủ này cô ngủ suốt tám tiếng.
Tống An Thần nghe được tiếng động, hơi xoay đầu lại, dùng con ngươi thanh lãnh liếc mắt cô một cái, vẻ mặt không biểu tình.
Hạ Chi Tình có tật giật mình mà nuốt một ngụm nước miếng, đem việc không thức dậy vào bốn tiếng sau để tiếp tục lái xe tính lên đầu mình. Cô khẳng định lại là cô một khi đã ngủ là gọi sẽ không tỉnh, có điều lần này giống như ngủ đến có chút quá trầm, cô vậy mà một chút ấn tượng đều không có.
Bất quá mặc kệ như thế nào, sai đều là cô, nếu cô lại chơi xấu chỉ sợ lửa cháy đổ thêm dầu, lúc này cô tốt nhất lựa chọn im lặng là vàng, không cần đi trêu chọc Tống Kim Nhứ bên cạnh cái vẻ mặt kia lạnh đến mức có thể đông chết người. Chỉ là! Chỉ là cô không thể không trêu chọc a —— cô bàng quang sắp nổ rồi!
“Anh đã lái tám tiếng rồi hẳn là rất mệt nhỉ?” Cô thử mở miệng nói chuyện với Tống Kim Nhứ.
Giọng anh thường thường mà hỏi ngược lại: “Cô nói thử xem?”
Cô xấu hổ mà hắc hắc cười hai tiếng, xê dịch mông, hai chân giao nhau vặn vẹo, nhíu mày một đống.
Tống An Thần xem hết thảy biểu cảm của cô ở trong mắt, cười lạnh một tiếng: “Làm gì? Bệnh trĩ lại tái phát sao?”
Mẹ nó, đã bảo cô không bị trĩ! Tên đàn ông này vì cái gì mà lúc nào cũng cho rằng cô bị trĩ hả? Đây lại không phải là chuyện vẻ vang gì!
“…… Tôi đã nói tôi không có bị trĩ.” Cô tức muốn hộc máu, chính là lại không dám tùy tiện đắc tội Tống Kim Nhứ, rốt cuộc hiện tại người lái xe là anh, nếu là đắc tội anh, anh không muốn dừng xe cho cô tìm toilet vậy cô phải làm cái gì bây giờ? Không phải cô có tâm tư kẻ tiểu nhân mà là Tống Kim Nhứ này có thù tất báo, bản chất ác liệt cô hôm nay đã lĩnh giáo rồi.
Mắt phượng anh chợt lóe, lạnh lùng nở một nụ cười: “Vậy bộ dáng như táo bón của cô lại là vì cái gì?”
Miệng chó phun không ra ngà voi mà nói hẳn chính là loại người như Tống Kim Nhứ này đi, cô ở trong lòng đem Tống An Thần quất xác một ngàn lần, ngoài mặt lại là một bộ dáng phần phục cuối thấp, yếu ớt nói: “…… Tôi muốn đi vệ sinh.”
Tống An Thần nghe vậy, quay đầu liếc mắt cô một cái, Hạ Chi Tình mặt lập tức đỏ, nhưng lúc này không phải là lúc sĩ diện, “Gần nơi này hẳn là có khu phục vụ đi?”
“Cách khu phục vụ đại khái còn có một trăm km, nhanh nhất cũng cần bốn mươi phút, cô nhịn được sao?” Giọng anh nhàn nhạt, chân phải lại tăng lớn lực độ dẫm xuống chân ga, tốc độ xe lập tức hiển thị hơn một trăm km trên giờ.
Cô lắc đầu, thân mình giống bánh quai chèo hết xoay lại vặn, một khuôn mặt vặn giống khổ qua, “…… Không còn chỗ nào khác sao?”
Sứ mệnh ở trong mộng của cô là tìm nhà vệ sinh, một đường chạy vội chính là tìm không thấy, gấp đến độ cô ở trong mơ mồ hôi đầy đầu, sau đó lại bị nghẹn tỉnh lại, không nghĩ tới lúc tỉnh lại còn phải một lần nữa trải qua quá trình thống khổ tìm không thấy nhà vệ sinh.
Nhưng hai người giờ phút này đã ở trên đường cao tốc, trừ khu phục vụ thì không còn chỗ nào khác có thể đi toilet, chẳng