18-【1】
Hạ gia không được coi là một gia đình giàu có, thậm chí không phải là thuộc tầng lớp trung lưu.
Ba Hạ là giáo viên, mẹ Tô là kế toán, tiền lương cả hai đều là cố định, lấy năng lực bọn họ vốn dĩ không thể mua nổi cả một phòng trong căn biệt thự.
Ba năm trước đây, cũng chính là hai năm sau khi hai anh em Hạ Chi Tình tốt nghiệp đại học, Hạ Chi Sơ mua một căn biệt thự nhỏ có khu vườn riêng, kể từ đó, bọn họ mới chuyển ra khỏi căn nhà cũ đã sống hơn hai mươi năm kia, bởi vậy Hạ Chi Sơ một lần nữa trở thành "con nhà người ta" trong miệng hàng xóm.
Lần trước về nhà đã hơn nửa năm, Hạ Chi Tình nhìn khung cảnh đường phố vừa quen thuộc vừa xa lạ ngoài cửa sổ, cô không khỏi có chút kích động khi nghĩ đến ngay lập tức được nhìn thấy mẹ Tô và ba Hạ.
Đột nhiên, một vật nhỏ bằng thịt phía trước lao về phía xe của họ với đôi chân ngắn ngủn, “Gâu gâu……”
“Là Ô Viên!” Hạ Chi Tình chỉ vào vật nhỏ bằng thịt phía trước và nói với Tống An Thần. Ô Viên là con chó của nhà họ. Đây là giống chó Corgi chân ngắn mà nữ hoàng Elizabeth của Anh yêu thích nhất.
Ô Viên rõ ràng mềm mại hơn trước rất nhiều, chỉ là thấy nó chạy không được mấy chục mét, liền mệt đến thở hổn hển mà ngồi giữa đường đợi cô.
Nhìn thấy thân hình tròn trịa nhỏ nhắn cùng nụ cười thiên thần trên mặt của Ô Viên, cô không khỏi bật cười, ý bảo Tống An Thần dừng xe lại, chạy đến ôm Ô Viên lên xe.
Ô Viên lắc lắc cặp mông to tròn đầy đặn và cái đuôi ngắn nhỏ của mình một cách thích thú, chúi mũi lên mặt Hạ Chi Tình.
“Được rồi được rồi, Ô Viên, chị đã thấy được sự nhiệt tình của em rồi, đừng hôn chị nữa, nước miếng của em làm mặt chị ướt hết cả rồi.” Cô cười tránh né Ô Viên đã hưng phấn đến điên rồi.
Tay cô làm ra tư thế nổ súng hướng tới đầu Ô Viên “phanh” một tiếng, Ô Viên “khò khè” một tiếng, sau đó ngã vào trên đùi cô vẫn không nhúc nhích, nếu không phải cặp mắt bình thường kia chuyển tới chuyển lui, thật đúng là cho rằng nó đã chết rồi.
Tống An Thần khóe miệng khẽ nhếch, “Kỹ thuật diễn này có thể đi đoạt giải Oscar.”
Vẻ mặt cô kiêu ngạo, “Kia còn cần phải nói sao, cũng không nhìn xem chó đây của nhà ai.”
Anh liếc nhìn đôi chân ngắn ngủn của Ô Viên, khóe môi khẽ cong lên: “Đúng vậy, nó giống chủ nhân nó.”
Cô cho rằng anh đang khen Ô Viên giống cô thông minh đáng yêu, vì thế mũi kia nhếch đến cao hơn.
Tống An Thần đem xe đậu bên trong gara, Hạ Chi Tình chú ý tới một chiếc Mercedes màu đen trong ga ra không khỏi khịt mũi.
Tên hỗn đản Nhân Chi Sơ kia vậy mà còn dám trở về, đợi lát nữa xem cô xử anh như thế nào!
Cô muốn xuống xe lấy vali ở trong thùng xe, chỉ là Ô Viên giống như đã chết, vẫn nằm bất động thẳng tắp trên đùi của cô, cô búng nhẹ Ô Viên tròn vo một cái, cười mắng: “Được rồi, em có thể sống lại.”
Nghe vậy, Ô Viên lúc này mới giống như xác chết vùng dậy, “Xoát” một tiếng liền đứng lên, lắc lắc mông, sau đó thật cẩn thận mà bò xuống xe đi, cô nhìn nó thân hình ngắn ngủn mập mạp mà đi không nổi thiếu chút nữa cười té xỉu.
Cô xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, đi đến thùng xe phía sau lấy vali, thấy Tống An Thần ngoài cái vali nhỏ của mình thì hai tay mang đầy lớn lớn bé bé quà tặng.
“Hai cây Trung Hoa, một bình Mao Đài, một chai rượu vang đỏ tám mươi hai năm, còn có hộp lớn hộp bé đồ bổ.” Cô đi ra phía trước xem xét quà tặng trong tay anh, càng xem miệng càng há to, “Mấy thứ trên tay anh là mua khi nào vậy, sao tôi lại không biết?”
Anh nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Trước khi tới.”
So với bộ dáng anh bình tĩnh, cô lại không bình tĩnh hơn: “Anh, anh mua mấy thứ này làm gì? Đừng nói chỗ này đều là cho cha mẹ tôi?!”
Anh như nhìn kẻ ngốc mà liếc mắt cô một cái, “Cô có thấy bạn trai nào đi hai tay không tới gặp trưởng bối nhà bạn gái không?”
Hình như là không có gặp qua, chỉ là anh cũng nên trước đó thương lượng với cô một chút rồi mua mới đúng vậy!
Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại cúi đầu xem quà tặng trong tay anh, dưới ánh mắt lạnh thấu xương của anh lại trưng ra bộ dáng lưu manh nói: “Mấy thứ này là anh tự chủ trương mua, không thể tính vào điều khoản chi trả nha.”
Tống An Thần sửng sốt một chút, nhìn cô nói: “Yên tâm, vốn dĩ không nghĩ sẽ muốn cô chi trả.”
Anh còn tưởng rằng cô là muốn nói thân phận anh là bạn trai giả nên không cần mua đồ vật lại đây, nếu cô dám nói như vậy, anh không bảo đảm sẽ bóp chết cô, nhưng không ngờ hoá ra cô để ý chính là chút tiền ấy, anh nhịn không được lắc đầu bật cười, anh quả thật là đánh giá quá cao về tế bào não của cô.
“Gâu gâu……” Ô Viên dường như nghe thấy được thứ tốt, vì thế vô cùng phát huy bản chất của đồ tham ăn, “Thùng thùng” mà đi theo sau Tống An Thần, rung đùi đắc ý, một bộ dáng nịnh nọt.
Hạ Chi Tình có chút không thể tin được mà nhìn bóng dáng Tống An Thần, người này sao lại đột nhiên hào phóng như vậy, cô vốn còn nghĩ rằng hai người còn vì chuyện quà tặng này mà phải thi biện luận nha, không ngờ anh vậy mà không muốn cô chi trả.
Hạ Chi Tình nghĩ không ra, cũng lười phí tâm tư suy đoán, dù sao không cần cô ra tiền, anh muốn thế nào cũng không có vấn đề gì.
“Ô Viên, cái đồ tham ăn này, em quay về cho chị.” Cô đuổi theo Tống An Thần.
18-【2】
Người ta nói, “Mẹ vợ xem con