Tống An Thần nhìn lướt qua Hạ Chi Tình đang đoạt bao lì xì trên điện thoại đoạt đến đỏ cả mắt, đứng lên dịch tới bên cạnh cô ngồi xuống hỏi: “Em không có lời gì muốn nói cùng anh sao?”
Hai mắt cô nhìn chằm chằm màn hình di động, cũng không ngẩng đầu lên trả lời nói: “Không có a.”
“Vừa rồi anh mới cho em bao lì xì, em…… nhận được rồi.” Anh giọng điệu nhàn nhạt nói.
“Nhận được.” Cô vẫn là không ngẩng đầu lên, trong lòng cảm thấy đêm nay anh có chút không thể hiểu được.
“Cứ như vậy?” Mặt anh đen một nửa.
“Không thì sao?” Cô rốt cuộc ngẩng đầu lên, có chút không hiểu mà nhìn anh, khi sắc mặt anh dần dần đen hơn cô rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được: “Cảm ơn bao lì xì của anh, chúc anh năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, cung hỉ phát tài.”
Mắt phượng anh hơi nhíu, “Hết rồi?”
“Hết rồi.” Cô cúi đầu xem màn hình, lập tức rống lên, “Ai nha, lại bỏ lỡ một bao lì xì, đều do anh, anh mau tránh ra a, đừng ở chỗ này ảnh hưởng em đoạt bao lì xì.”
Cô đem nguyên nhân tay chậm đoạt không được bao lì xì đẩy lên trên người Tống An Thần, Tống An Thần sắc mặt hoàn toàn đen, “Tốt, rất tốt!”
Cả người Hạ Chi Tình run một cái, những lời này quá có lực chấn động, thật là ác mộng của cô.
Cô dừng động tác đoạt bao lì xì, ngẩng đầu lên muốn trấn an tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của Tống Kim Nhứ một chút, không ngờ lại nhìn thấy Tống Kim Nhứ vẻ mặt hàn băng mà đứng lên, đi tới chỗ mẹ Tô và ba Hạ đang ngồi trên sô pha.
Anh muốn làm cái gì?
Hạ Chi Tình trợn to đôi mắt.
Chẳng lẽ…… Hay là…… Anh muốn phản bội cô, đem chuyện cô thuê bạn trai thọc đi ra ngoài, lưỡng bại câu thương?
Hạ Chi Tình nhớ tới anh vừa rồi nói câu “Tốt, rất tốt!” kia, còn có sắc mặt lạnh như băng, càng nghĩ càng không đúng, cô vứt bỏ di động, nhanh chóng nhảy xuống sô pha phi thân qua chỗ Tống An Thần.
Hôm nay là đêm giao thừa, Ô Viên ăn nhiều nên cả cái bụng tròn vo, đang nằm chổng vó trên mặt đất nghỉ ngơi lấy lại sức, Hạ Chi Tình bỗng nhiên nhảy xuống sô pha, làm ra động tĩnh lớn như vậy khiến Ô Viên hoảng sợ, nó muốn bò dậy, đáng tiếc cái bụng quá lớn quá tròn, nó giống như rùa đen bị lật ngửa, nghiêng ngả thế nào cũng không đứng lên được, gấp đến độ kêu ô ô.
Cô không rảnh mà đi quản Ô Viên, Hạ Chi Tình liếc mắt nó một cái, nhảy qua cái bụng to tròn của nó bắt lấy tay áo Tống An Thần, Tống An Thần quay đầu dùng mắt phượng lạnh lùng mà nhìn cô: “Làm gì?”
Cô bị ánh mắt lạnh như băng tuyết của anh đảo qua, cả người rùng mình một cái, thiếu chút nữa thành khối băng, “Không, không làm gì.”
Anh nhìn tay áo của mình bị nắm lấy, “Vậy mời buông tay.”
Mời!
Anh vậy mà dùng "mời"!
Xem đi, anh quả nhiên bởi vì bị cô lãnh đạm vài câu mà ghi hận trên người cô, anh quả nhiên giống Hạ Chi Sơ là cùng loại —— bụng dạ hẹp hòi.
Ngay lúc này, mẹ Tô đang uống trà say mê xem Xuân Vãn bỗng nhiên quay đầu lại vô tình liếc thấy hai người bọn họ đứng ở trong phòng khách, biểu tình kỳ quái, không khỏi mở miệng hỏi: “Hai đứa đứng đó làm gì? Thấy nhàm chán thì tới đây cùng nhau xem Xuân Vãn.”
Mẹ Tô và ba Hạ là fans trung thành của Xuân Vãn, vốn dĩ dưới sự hun đúc của bọn họ mười mấy năm, theo lý thuyết Hạ Chi Tình hẳn là cũng yêu thích Xuân Vãn luôn mới đúng, đáng tiếc uốn cong thành thẳng, cô không có hứng thú với Xuân Vãn, trước kia chưa bao giờ xem, sau này có Weibo cô lại thích lên Weibo xem nhóm đại V* xỉa xói Xuân Vãn, đó là loại thú vị ác độc.
*đề cập đến những người dùng Weibo đã có xác thực cá nhân trên các nền tảng Weibo như Sina, Tencent, NetEase và có nhiều người hâm mộ. Vì người dùng Weibo đã xác thực sẽ có một biểu tượng tương tự như chữ cái viết hoa trong tiếng Anh "V" gắn liền với biệt hiệu Weibo của họ, nên cư dân mạng gọi những người dùng Weibo được xác thực cá nhân với nhiều người hâm mộ đó là "Đại V".
Tống An Thần đi về phía trước hai bước, nhìn mẹ Tô mở miệng nói: “Bác trai bác gái, con……”
“An Thần ~~~” cô gấp đến độ mở miệng cắt ngang lời Tống An Thần, đi tới phía trước anh làm ra vẻ đáng thương, dùng khẩu ngữ nói: “Em sai rồi, em thật sự sai rồi.”
Đáy mắt Tống An Thần nhanh chóng hiện lên một tia ý cười, nhưng tia ý cười kia rất nhanh liền biến mất trong đôi mắt thâm thúy của anh, anh rũ mắt nhìn cô một cái, lãnh đạm nói: “Chuyện của chúng ta một lát nữa nói, trước tiên anh muốn cùng bác trai bác gái……”
“Không cần!” Cô sợ tới mức lại lần nữa mở miệng.
Lần này không chỉ có mẹ Tô ngay cả ba Hạ và Ô Viên cũng phát hiện bọn họ có chỗ không đúng, Ô Viên rốt cuộc cũng từ trên mặt đất quay cuồng đứng dậy, lắc lắc cái bụng to, đi đến dưới chân mẹ Tô liền thở hổn hển lần nữa nằm xuống, nhưng hai con mắt vẫn là nhìn phương hướng của Hạ Chi Tình và Tống An Thần.
“Bánh bao xá xíu, con có phải lại muốn làm chuyện xấu gì hay không?” Mẹ Tô buông ra tiết mục yêu thích nhất, xoay người qua nhìn bọn họ.
Vì để hóa giải lòng nghi ngờ của mẹ Tô cũng như dời đi tầm mắt mọi người, Hạ Chi Tình rút kinh nghiệm xương máu, cắn răng một cái dùng bất cứ giá nào nói: “Người ta nào có, mẹ, hoá ra mẹ lại đối đãi đứa con gái đáng yêu thiện lương thông minh hoạt bát của người như vậy, người ta thật đau lòng a.”
“Khụ khụ……” Ba Hạ đang uống nước bị bộ dáng cô giống như vặn bánh quai chèo xoắn tới xoắn lui, còn cố ý dùng giọng nói ẻo lả sợ tới mức nghẹn một ngụm nước trong cổ họng, sặc đến liên tục ho khan.
Hạ Chi Sơ không cho mặt mũi mà làm bộ nôn mửa, che miệng lại, vẻ mặt thống khổ nói: “Mù mắt chó tao rồi, cầu xin mày đừng lại ngược chúng ta, hải sản đêm nay ăn tao luyến tiếc phun ra.”
“Nhân Chi Sơ! Hell!” Hai má của Hạ Chi Tình lộ ra hai vệt đỏ ửng, không biết là do tức hay là do ngượng ngùng mà tạo thành.
“Mẹ, Hạ bánh bao dùng tiếng Anh nguyền rủa con xuống địa ngục.” Hạ Chi Sơ phiên dịch tiếng Anh cho mẹ Tô không hiểu nghe.
“Bánh bao xá xíu, dựa theo gia quy con tự hiểu đi.” Mẹ Tô vị tha nói.
Cô lập tức nước mắt đầy mặt.
Hạ gia có gia quy, không được trong thời gian giao thừa và Tết nói chữ “chết”, càng không được tùy ý mắng người khác, có người vi phạm vậy phạt một ngàn