Không biết là ai đã nói qua một câu như vầy, trong chuyện tình cảm, bị đau sớm một chút còn hơn đến ba mươi mấy tuổi mới đau, bởi vì tuổi trẻ khi bị đau sẽ dễ khỏi hơn. Nếu năm đó bọn họ không chia tay, sau này khi kết hôn rồi anh ta mới lộ ra bản chất, chỉ sợ lúc đó cô sẽ càng đau hơn.
Lục Xuyên chung quy không phải một người chồng tốt, cho dù không đề cập tới chuyện năm đó anh ta nɠɵạı ŧìиɦ, chỉ bằng hôm nay xem cách anh ta đối xử với Khương Vi khiến cô vô cùng ghê tởm.
Đối với cô mà nói, mặc kệ Khương Vi có nɠɵạı ŧìиɦ cho anh ta đội nón xanh hay không, trước khi biết rõ ràng sự thật, anh ta hẳn là nên kiên trì đứng cùng một trận tuyến với Khương Vi, chứ không phải cấu kết người ngoài cùng nhau đối phó bạn gái của mình, nói trắng ra là, anh ta chính là loại người cực kỳ ích kỷ, năm đó như vậy, hiện tại cũng như vậy, cho dù xảy ra chuyện gì, người đầu tiên mà anh ta luôn nghĩ đến chính là anh ta.
Hạ Chi Tình bắt lấy tay của Triệu Mạnh Kỳ, “Thực xin lỗi, khi đó mình có thấy tin nhắn của cậu, chỉ là lúc ấy đầu óc có chút trống rỗng, không muốn liên hệ với bất cứ người nào……”
Cô bạn Triệu Mạnh Kỳ này đối xử với cô thật sự không lời nào diễn tả nổi, từ lúc bắt đầu không hề do dự mà đứng bên cạnh cô, càng làm cho cô cảm động chính là, cô đã chủ động cắt đứt liên lạc nhiều năm như vậy, lần nữa gặp mặt, cô ấy vẫn lựa chọn đứng bên cạnh cô, vì cô ra mặt, đêm nay nếu không có cô ấy và Tống An Thần, cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Nếu cậu thật sự cảm thấy có lỗi với mình, vậy nhanh chóng kết hôn đi, hồi còn đại học chúng ta đã nói rồi, mình phải làm phù dâu cho cậu. Còn có, kêu bạn trai cậu giới thiệu anh em hoặc bạn bè của anh ấy cho mình.”
Nghe được Triệu Mạnh Kỳ nói, cô áy náy càng sâu, bởi vì mấy chuyện cô ấy nói cô đều làm không được, cô có chút hoài nghi, nếu bị Triệu Mạnh Kỳ biết Tống An Thần là cô dùng tiền để thuê làm bạn trai giả, không biết cô ấy có bóp chết cô hay không.
Miệng mấp máy vài lần cuối cùng vẫn là nuốt lời vào.
Sau khi đưa Triệu Mạnh Kỳ về nhà, Tống An Thần kêu cô ngồi vào ghế phụ, cô nghĩ nghĩ, tìm không thấy lý do cự tuyệt, đành phải dựa theo lời anh nói chuyển tới phía trước ngồi.
Tưởng tượng đến sắp cùng Tống An Thần đơn độc ở trong một không gian, cô liền cảm thấy có chút bất an, một loại bất an không thể diễn tả, cô cũng không biết sao lại nổi lên bất an nữa.
Lúc này, trên đường không nhìn thấy chiếc xe nào cả, xe bay nhanh một đường.
Cô hạ thấp cửa sổ xe một chút, gió đêm thổi vào làm rối loạn tóc cô, không biết nên nói lời gì, cô nhìn đèn đường đang dần thối lui, nhịn không được có chút thất thần.
Tống An Thần liếc mắt cô một cái, nhìn thấy thần sắc cô có chút hoảng hốt, mày không khỏi nhíu lại, “Như thế nào, luyến tiếc?”
Cô phục hồi tinh thần lại, có chút không rõ nhìn anh: “Có ý gì?”
Anh có chút âm dương quái khí nói: “Nếu không hiểu, vậy quên đi, coi như anh cái gì cũng chưa nói.”
Cô: “……”
Lái xe hơn một tiếng mới về đến nhà, sau khi cất xe, hai người từ gara đi ra, mới vừa tới cửa, Tống An Thần bỗng nhiên gọi cô lại.
“Làm sao vậy?” Cô đứng lại, quay đầu chớp đôi mắt to nhìn Tống An Thần, thời tiết rất lạnh, gương mặt cô bị đông lạnh có chút đỏ lên, như vậy nhìn qua có chút đáng yêu.
Một trận gió lạnh thổi qua, cô hà hơi xoa xoa đôi tay, Tống An Thần không có trả lời mà nhìn cô chằm chằm, chậm rãi đi qua.
Một đôi mắt phượng của anh dưới ánh đèn màu cam vàng có vẻ càng thêm thâm thúy, anh cứ như vậy nhìn cô, làm cô có chút bất an lên, Hạ Chi Tình không tự giác lui về sau một bước.
Tống An Thần chân dài đi nhanh về phía trước một bước, cánh tay dài bắt lấy con rùa đen rút đầu chuẩn bị xoay người chạy trốn kia, đem khăn quàng cổ của mình tròng lên trên cổ cô, sau đó kéo một đầu khác của khăn quàng cổ mang lên người mình.
Hạ Chi Tình đứng không vững, cả người nhào vào trong ngực anh, cũng may mùa đông mặc nhiều quần áo nên cô dù trực tiếp nện trên cơ ngực của anh cũng không đau.
“Tống An Thần, anh phát điên gì vậy?” Hạ Chi Tình duỗi tay muốn lột ra chiếc khăn quàng cổ, nhưng mà Tống An Thần lại quấn thành bánh quai chèo, làm cô loay hoay thế nào cũng trốn không thoát.
Tống An Thần túm khăn quàng cổ, cúi đầu nhìn cô, môi mỏng hé mở: “Đối với chuyện đêm nay, em không có lời muốn nói với anh sao?”
Hạ Chi Tình chớp chớp mắt, thưa dạ nói: “Cảm ơn anh.”
Đêm nay Tống An Thần không chỉ cho cô đẹp mặt, hơn nữa biểu hiện cũng hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của cô.
Cô chưa từng nghĩ đến cái đồ ghi âm đáng ghét đã từng làm cô hận đến ngứa răng, hận không thể hủy diệt nó vậy mà đêm nay lại phát huy tác dụng lớn lao, vạch trần bộ mặt thật của Khương Vi.
Đêm nay nếu không phải anh để lại một chiêu, thả bút ghi âm ở trên bàn, vậy thì kẻ mất mặt đêm nay chính là cô, cho nên cô đối với Tống An Thần vô cùng cảm kích.
Tính tình cô quả thật rất hiền, như Hạ Chi Sơ nói cô là cái bánh bao nhân nhiều da mỏng, bị người ta xoa bẹp véo niết cũng không biết phản kháng.
Một đôi mắt phượng của Tống An Thần nhìn cô chằm chằm, tầm mắt giống như keo dính 502 dán trên mặt cô, “Cứ như vậy?”
Ánh mắt anh phảng phất như muốn ăn thịt người, làm cô rụt rụt cổ, chỉ là cổ cô vốn không dài, hơn nữa lại bị khăn quàng cổ vây quanh một tầng, cho dù dùng sức cũng không thể làm rùa đen rút đầu vào mai được.
Khoảng cách hai người gần như vậy, cô có chút lo lắng người trong nhà bỗng nhiên đi ra nhìn thấy, trong lòng lại cảm thấy bất an, bất an đến mức bàn tay cô đều đổ mồ hôi, cô bay mắt, không dám nhìn thẳng đôi mắt Tống An Thần, yếu ớt nói: “Không thì sao? Anh muốn thế nào?”
“Anh, muốn, thù, lao.” Tống An Thần gằn từng chữ một nói.
Hạ Chi Tình trong óc giật mình một cái, trách không được gia hỏa này âm dương quái khí, còn không cho cô vào cửa, hoá ra là muốn tăng giá, đục nước béo cò, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!
“Anh muốn thù lao gì? Em phải nói trước, muốn thù lao có thể, nhưng anh cũng không thể công phu sư tử ngoạm, thù lao này cần phải nằm trong phạm vi em có thể chấp nhận được.”
“Yên tâm, em tuyệt đối chịu nổi.” Tống An Thần khóe miệng nhếch lên, dùng sức lần nữa kéo cô vào người mình, tay anh vòng ở trên eo cô, không cho cô nhúc nhích.
Hạ Chi Tình loáng thoáng cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì, khoảng cách hai người gần gũi đến mức cô có thể thấy lông tơ rõ ràng trên mặt anh, hơi thở anh nóng hầm hập phun trên mặt cô, làm cả người cô rùng mình một cái, giọng cô cũng run lên: “Anh, anh……”
Tiếng “anh” thứ ba còn chưa kịp phát ra miệng liền biến mất trong cổ họng cô, Tống An Thần cúi người hôn cô.
Hạ Chi Tình chỉ cảm thấy một cái bóng đen bao phủ xuống, giọng nói cô biến mất phía sau cánh môi.
Cô đã bao lâu rồi chưa hôn lại?
Một năm, hai năm, ba năm, bốn năm…… Lâu đến mức cô cũng quên luôn cảm giác hôn môi, quên luôn nên hôn như thế nào.
Cánh môi anh mang theo hơi nóng ấm áp, khi cô gặp phải nó, cả người giống như bị điện giật, từng luồng điện truyền từ đỉnh đầu cho đến ngón chân, lông tơ dựng lên, đại não cô lúc ấy coi như chết máy, trống rỗng……
Cánh môi của cô mang theo hơi lạnh, mang theo xúc cảm tốt đẹp hơn so với trong tưởng tượng của anh, mắt phượng Tống An Thần hơi nhắm lại, gia tăng nụ hôn này.
Anh dịu dàng hôn nhưng cũng không mất bá đạo, từng bước ép sát, công thành đoạt đất, thành trì của cô từng bước luân hãm, bị hôn đến toàn thân vô lực, đôi tay cô không biết khi nào đã ôm lên cổ anh để ổn định lại thân mình.
Tống An Thần khóe miệng nhếch lên, gắt gao ôm cô, một tay lôi kéo khăn quàng cổ, một tay ôm chặt vòng eo thon nhỏ mặc thật dày quần áo của cô……
Hai người dường như đã quên mất thời gian, quên luôn địa điểm, quên luôn rằng trên thế giới này còn có một con chó độc thân gọi là Hạ Chi Sơ.
“Hai người đang làm gì đó?” Sấm dậy đất bằng, giọng nói Hạ Chi Sơ lạnh lùng phiêu lãng từ bậc thang xuống dưới, đem hai người đang tình mê ý loạn trao đổi nước miếng oanh tạc trở về hiện thực.
Tống An Thần nhíu mày, hiển nhiên đối với bóng đèn Hạ Chi Sơ này đột nhiên xuất hiện vô cùng bất mãn, có điều mở to mắt lại nhìn thấy đôi môi Hạ Chi Tình hồng nhuận có chút phát sưng, khóe miệng không khỏi hơi hơi nhếch lên, tâm tình lại lần nữa tốt lên.
Hạ Chi Tình chấn động, ba hồn sáu phách toàn bộ quy tụ.
Nhưng khi ba hồn trở về, có một hồn xuất hiện ngoài ý muốn một chút, dẫn tới thần trí cô không rõ ràng, biểu hiện rõ ràng nhất chính là cô vậy mà không hề "bánh bao"!
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, không chút nghĩ ngợi liền nhấc chân đá Tống An Thần một cú, “Buông em ra!”
Tống An Thần không có phòng bị, bị đá trúng vào bộ phận yếu ớt nào đó, “A” hét thảm một tiếng, sắc mặt đột biến, lập tức buông ra khăn quàng cổ và tay đang đặt ở vòng eo của cô, hơi khụy thân mình, không tin nổi mà nhìn cô: “Em, em……”
Bánh bao hùng khởi ngửa cổ, chỉ vào vẻ mặt đang biến sắc của Tống An Thần mắng: “Em cái gì mà em, đồ lưu manh!”
Nói xong liền hóa thân thành một cơn gió chạy mất, khi cô chạy ngang qua Hạ Chi Sơ đang khoanh tay trước ngực đứng ở bậc thang xem diễn từ đầu đến cuối, Hạ Chi Sơ duỗi tay giữ chặt cô.
“Hạ bánh bao, anh đã dùng di động quay lại cảnh hai người vừa rồi làm chuyện xấu, nếu không muốn anh đem video này cho ba mẹ xem, em tốt nhất……”
“Tốt nhất em gái anh!” Hạ Chi Tình một phen đoạt lấy điện thoại của Hạ Chi Sơ , “Bang” một tiếng ném xuống mặt đất, di động bị nát thành mảnh nhỏ, đầu mình hai nơi.
Hạ Chi Sơ quên mất, con thỏ tuy rằng hiền lành nhưng mà chọc nó nóng nảy cũng có thể cắn người a!
Anh bị Hạ Chi Tình uy vũ, không đúng, là biểu hiện thần kinh thất thường thì cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nhất thời phản ứng không kịp.
Tục ngữ nói, nhân lúc ngươi bệnh liền lấy mạng ngươi!
Hạ Chi Tình thừa dịp Hạ Chi Sơ đang kinh ngạc đến ngây người, nháy mắt lại lần nữa nâng chân lên mạnh mẽ đá lên trên chân Hạ Chi Sơ.
Hoa viên nhỏ lại lần nữa vang lên một tiếng rên thê lương, Hạ Chi Sơ ôm cẳng chân nhếch miệng nhe răng mà nhảy lò cò, Ô Viên ở trong phòng khách rốt cuộc nhịn không được lao ra giống như hỏa tiễn, vọt tới cửa thì đụng phải Hạ Chi Tình đúng lúc chạy vào nhà.
Ô Viên thân tròn chân ngắn, lập tức đã bị đâm ngã trên mặt đất.
Hạ Chi Tình cũng không thèm nhìn tới Ô Viên đáng thương một cái, hoả tốc xông lên lầu, trở lại phòng mình, “Phanh” một tiếng đóng cửa lại!
Tốc độ kia nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, liền mạch lưu loát!
Mẹ Tô và ba Hạ đang phòng khách xem Xuân Vãn phát lại hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người đứng dậy đi ra bên ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.
“Chi Sơ, đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Chi Sơ và Tống An Thần hai người nghe được giọng nói ba mẹ, một người lập tức đứng dậy, buông tay đang che lại chỗ nào đó ra, một người đứng dậy buông tay đang ôm cẳng chân, động tác hai người giống như trải qua huấn luyện, lên xuống nhất trí.
“Không có xảy ra chuyện gì.” Việc trợn mắt nói dối này, Hạ Chi Sơ làm chính là dễ như trở bàn tay, không uổng một chút sức lực.
“Phải không?” Mẹ Tô hồ nghi nhìn hai người bọn họ, “Ta đây vừa rồi sao lại nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết? Còn có Hạ bánh bao vừa rồi sao giống như thấy quỷ mà xông lên lầu, ngay cả chào hỏi đều không có?”
Hai con mắt mẹ Tô giống như đèn pha bắn qua bắn lại trên người Tống An Thần và Hạ Chi Sơ, rõ ràng là không tin câu nói quái quỷ của Hạ Chi Sơ .
Hai người Tống An Thần và Hạ Chi Sơ nơi nào chịu nói thật, hai người cũng không phải ăn chay, chỉ thấy Hạ Chi Sơ không lộ thanh sắc mà ném cho Tống An Thần một cái ánh mắt, Tống An Thần chịu đựng đau đớn đến từ bộ phận nào đó không thể diễn tả, lộ