Editor: Mèo lười ham học
Đang yên đang lành sao lại xảy ra tai giao thông chứ? Hạ Chi Tình đang lái xe trên đường về nhà, có chút nóng vội nhấn nhấn kèn, nhưng cũng chả làm được cái mẹ gì, xe trước sau không thấy chuyển động, vốn dĩ hai mươi mấy phút liền có thể tới nơi, hiện tại đã ba mươi phút trôi qua, cô vẫn chưa đi được một nửa.
Vừa rồi ở quán ăn Hồ Nam khi nhận được cuộc gọi của Tiểu Hải, cô ước chừng sửng sốt ba giây mới phản ứng lại, hỏi lại Tiểu Hải anh ta nói cái gì? Tiểu Hải lặp lại lời nói lúc trước một lần nữa, lúc này cô mới ý thức được vừa rồi chính mình cũng không có nghe lầm —— Tống An Thần bị tai nạn giao thông.
Phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên của cô đó là không thể tin được. Cô cho rằng Tiểu Hải đang trêu đùa cô, nhưng nghĩ lại, lấy tính cách và chức vị của Tiểu Hải mà nói, tuyệt đối sẽ không lấy ông chủ của mình ra nói giỡn, hơn nữa quan hệ giữa cô và Tiểu Hải căn bản không thân quen, cho dù muốn nói giỡn cũng sẽ không phải nói với cô.
Sau khi phủ định phản ứng đầu tiên của mình, phản ứng thứ hai của cô đó là Tống An Thần đang trêu đùa cô. Nhưng nghĩ lại cũng lại gạt bỏ suy nghĩ của mình. Bởi vì từ buổi sáng cô cùng Linda cãi nhau cho đến lúc sau vẫn không liên lạc được Tống An Thần, nếu nói Tống An Thần thật có lòng trêu đùa cô vậy cũng không chắc lắm.
Lúc ấy Lâm Du thấy cô sau khi nhận được điện thoại sắc mặt liền biến đổi, vì thế liền hỏi cô làm sao vậy, cô lúc ấy cũng không biết vì sao mà không nói cho Lâm Du là Tống An Thần gặp tai nạn giao thông, chỉ hàm hồ nói là bạn bè, cũng không có nói rõ giới tính. Lúc ấy Lâm Du bị cô mắng cho một trận, phỏng chừng đầu óc cũng không linh hoạt, nghe được lời cô nói cũng biến sắc, hỏi có nặng lắm không, có cần cô ấy giúp đỡ hay không, cô liền nói không cần, chỉ là phải kết thúc bữa tối trước, Lâm Du tất nhiên không có ý kiến.
Đêm nay vốn là Lâm Du nhằm vào cô vấn tội, không ngờ cuối cùng ngược lại bị cô giáo huấn một trận, còn chuyện mà Lâm Du muốn biết, cô một chút cũng không có nói, cô cuối cùng còn nhân tiện hàm hồ không có nói rõ cho Lâm Du cô muốn đi đưa quần áo cho Tống An Thần, chờ thêm mấy ngày sau khi Lâm Du phục hồi tinh thần lại, chỉ sợ sẽ không tha cho cô nhẹ nhàng đâu, Hạ Chi Tình nghĩ đến cái tình cảnh kia liền nhịn không được rùng mình một cái.
Xe phía trước rốt cuộc chậm rãi di chuyển, Hạ Chi Tình phục hồi tinh thần lại, khởi động bộ ly hợp, lái về tiểu khu Cẩm Tú, đến phòng Tống An Thần giúp anh đơn giản thu thập vài bộ quần áo và đồ dùng vệ sinh. Tên Tống An Thần kia có thói quen ở sạch, lấy tính cách của anh tất nhiên không muốn dùng đồ của bệnh viện.
Trên đường từ tiểu khu Cẩm Tú đến bệnh viện vậy mà không bị kẹt xe, một đường thông thuận, cô dựa theo số phòng mà Tiểu Hải nói, phi như ngựa chạy vội lên lầu sáu, mới phát hiện hoá ra lầu sáu là khu phòng vip, toàn bộ tầng lầu rộng rãi lại an tĩnh, các phòng cách nhau không gần.
Không biết là do khiếp đảm hay là như thế nào, một đường cô hấp tấp chạy tới đây nhưng giờ phút này đứng trước cửa, ngược lại là do dự, đứng ở cửa đã lâu cũng không có dũng khí gõ cửa.
Nhìn cánh cửa trước mắt này, bất an trong lòng chưa từng có chậm rãi lan lớn, phảng phất cánh cửa trước mắt này đó là chiếc hộp Pandora, sợ vừa mở ra thấy tình huống bên trong sẽ làm cô không sao chấp nhận nỗi.
Cô hít vài hơi, khi cô lấy hết can đảm, lại lần nữa giơ tay lên muốn gõ cửa thì cửa ngay lúc này liền mở ra, người bên trong mở cửa giống như không đoán trước được ngoài cửa sẽ có người khác, bị Hạ Chi Tình làm cho hoảng sợ, chờ thấy rõ người lập tức thay đổi vẻ mặt cung kính nói: “Hạ tiểu thư cô rốt cuộc đã tới.”
Cô không rõ hai chữ “rốt cuộc” của Tiểu Hải là nói rốt cuộc mong đợi cô tới, hay là nói cô tới quá trễ, nghĩ không ra, đơn giản làm bộ nghe không hiểu, ngước mắt hỏi Tiểu Hải nói: “Tống tổng thế nào? Bị thương nghiêm trọng không?”
Tiểu Hải giữ cửa kéo ra, nhường đường, nhàn nhạt nói: “Tống tổng ở bên trong, cô đi vào hỏi anh ấy đi, tôi còn có việc phải đi trước, Tống tổng liền giao cho cô chăm sóc.”
Cái gì kêu Tống tổng để cô chăm sóc? Không phải Tiểu Hải chỉ kêu cô giúp đỡ đưa chút quần áo tới thôi sao? Sao giờ anh ta lại muốn đi? Nhưng Hạ Chi Tình còn chưa có phản ứng lại, Tiểu Hải đã tạm biệt Tống An Thần bên trong, sau đó không cho cô có cơ hội phản kháng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hoả tốc rời đi.
Hạ Chi Tình sững sờ tại chỗ, loáng thoáng cảm thấy bản thân bị lừa, vậy nên cô càng không muốn đi vào. Ngay lúc này, bên trong truyền ra giọng Tống An Thần, “Còn đứng ở cửa làm gì, đi vào.”
Giọng anh vẫn trầm thấp dễ nghe như vậy, chỉ là so với ngày thường nghe ra dường như có chút vô lực, trái tim cô hơi hơi cứng lại, trong đầu còn chưa có phản ứng thì dưới chân đã đi vào bên trong.
Đây là một căn phòng bệnh rộng rãi, gồm có hai gian. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc gay mũi, tuy rằng có không khí tươi mát che đi nhưng chung quy vẫn không lấn át được.
Trong phòng rất an tĩnh, không có một chút âm thanh nào, cô đi lên phía trước mở cửa vào mới nhìn thấy Tống An Thần đang nằm trên giường bệnh, thấy cô đi vào, đôi mắt thon dài của anh liếc mắt cô một cái, cũng không nói chuyện.
Cô đem túi du lịch đựng quần áo đặt ở trên ghế một bên, đi đến mép giường, rũ mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, chỉ thấy anh ăn mặc quần áo bệnh nhân màu xanh sọc, trên đầu băng bó băng vải, tay trái và chân trái đều bó bột không khỏi có chút líu lưỡi nói: “Sao mới nửa ngày không gặp, anh đã biến thành bộ dạng như bây giờ?”
Không biết có phải do ánh đèn hay không, sắc mặt của anh nhìn qua có chút quá mức trắng bệch, gần như tái nhợt không còn chút máu. Dưới ánh đèn, làn da tốt đến mức làm người đố kỵ kia của anh vậy mà lại làm cho người ta một loại ảo giác như trong suốt. Nhìn bộ dạng này của anh, trong lòng cô chỉ cảm thấy có chút hơi hơi đau đớn, rồi lại không rõ lắm vì sao.
Nghe được cô hỏi chuyện, Tống An Thần không nói, chỉ là ngước mắt nhìn cô, đôi mắt thon dài đảo trên mặt cô, nhìn ánh mắt cô không che giấu được lo lắng, nhíu lại mày, nhìn nhìn, khóe miệng thế nhưng lại cong lên, tâm tình phảng phất rất tốt nói: “Em rất lo lắng cho anh?”
Hạ Chi Tình nghe vậy, hơi hơi sửng sốt, đột nhiên có chút ngượng ngùng, dưới ánh mắt sáng quắc của anh, mặt thế nhưng đỏ lên, cô có chút không được tự nhiên mà khụ hai tiếng, đôi mắt không nhìn anh, giọng như muỗi ngâm nói: “Tất nhiên là lo lắng…… Bởi vì anh là tổng giám đốc của công ty, công ty không thể không có anh.”
Tống An Thần nghe được nửa câu trước của cô, khóe miệng cong lên càng thêm rõ ràng, nhưng nghe được nửa câu sau môi liền cứng đờ, sắc mặt thay đổi, từ cái mũi khẽ hừ một tiếng. Hạ Chi Tình không biết anh vì sao lại đột nhiên tức giận, đang do dự nên rời đi như thế nào, liền nghe được anh la hét nói: “Anh muốn uống nước.”
Giọng điệu kia hết như đứa trẻ giận dỗi, cô nghe xong bất giác muốn cười, nhưng vừa thấy sắc mặt của anh đành phải nhịn xuống, xoay người rót cho anh ly nước, đưa qua đi, anh lại không lấy, chỉ lấy mắt nhìn cô, cô kỳ quái, “Như thế nào? Không uống sao? Không phải mới vừa rồi anh nói khát sao?”
Anh liếc ngang liếc dọc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Đút cho anh.” Nói xong thật đúng là hé miệng, chờ cô đút cho uống.
Đã mấy tuổi rồi, uống miếng nước còn muốn người ta đút, thật là làm như bổn thiếu gia. Cho nên cô không chiều anh, cô cũng không phải mẹ của anh, càng không phải người hầu của anh, cô chỉ là nhân viên của anh, vì thế cô chỉ vào tay phải của anh nói: “Tay phải của anh không bị thương, tự mình uống.”
Anh trưng ra một khuôn mặt kiêu ngạo, “Không muốn.”
Hạ Chi Tình nghe vậy, thật là vừa buồn cười vừa tức giận, đã lớn như vậy mà vừa sinh bệnh sao lại lập tức liền trở thành đứa bé, cô trợn mắt, “Muốn uống thì uống, không uống thì đổ.” Dù sao người khát lại không phải cô.
“Không phải em nói rất lo lắng cho anh sao? Không phải em nói công ty không thể không có anh sao? Nếu anh khát chết, công ty làm sao bây giờ, em lại làm sao bây giờ?”
Hạ Chi Tình rất muốn cho anh thêm một đôi tròng mắt trắng lớn, uống thiếu một ngụm nước sẽ không chết được, hơn nữa, anh khát chết, cùng cô có quan hệ gì, xem anh nói, nếu để cho đồng nghiệp khác nghe được chắc chắn sẽ bị hiểu lầm, nói cô bị anh quy tắc ngầm gì đó.
Anh kiên trì muốn cô đút, cô cầm ly nước đứng ở mép giường, hai người kiên trì một hồi, cuối cùng vẫn là cô bại trận, đem nước đưa tới bên miệng anh, “Uống đi, thiếu gia.”
Khóe miệng anh hơi nhấp, liền chậm rãi uống cái ly trong tay cô, một bên uống, một bên nháy mắt nhìn cô một chút. Hạ Chi Tình bị anh nhìn đến mức cả người không được tự nhiên, chỉ cảm thấy chỗ bị anh nhìn chằm chằm đều dần dần muốn bốc cháy lên, làm cô đứng thẳng bất an, chưa kịp chờ anh uống xong, cô nhanh chóng nói: “Tống tổng bộ dạng anh hiện tại hẳn là nên nghỉ ngơi nhiều một chút, tôi đi về trước.”
Sắc mặt Tống An Thần tức khắc trầm xuống, “Bộ dáng này của anh em cũng yên tâm để anh một mình ở lại nơi này sao?”
Cô bị anh nói có chút áy náy, hiện tại tay trái và chân trái của anh đều bó bột, đứng lên, nằm xuống đều cần phải có người hỗ trợ, anh là ông chủ của cô, còn là chủ nợ kiêm bạn cùng phòng, ở thời khắc hoạn nạn này, cô không duỗi tay trợ giúp, hình như là có chút quá máu lạnh, nhưng cái ý tưởng này rất mau đã bị cô phủi bỏ, cô đau lòng cái gì a, chỗ này là phòng bệnh vip, phòng bệnh xa hoa như vậy khẳng định có hộ lý chuyên nghiệp tới chăm sóc anh, cô lo lắng cái con khỉ a.
Nhà tư bản chủ nghĩa Tống Kim Nhứ này, thời thời khắc khắc đều muốn muốn ép khô thặng dư sức lao động của cô, quả thực chính là quỷ hút máu!
“Tống tổng ngài có yêu cầu gì, chỉ cần nhẹ nhàng ấn cái nút bên tay phải một chút, sẽ có hộ lý chuyên nghiệp lại đây phục vụ ngài.”
Anh chơi xấu: “Anh không cần hộ lý, anh chỉ cần em.”
Lời này muốn có bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu ái muội, muốn có bao nhiêu nghĩa khác liền có bấy nhiêu nghĩa khác, hoàn toàn quyết định bởi người nghe. Vẻ mặt Hạ Chi Tình như tôm luộc, “oanh” một tiếng liền đỏ, trái tim cũng đập lỡ một nhịp theo, nói chuyện cũng nói lắp lên, “Anh, anh nói bậy bạ gì đó.”
Tống An Thần tất nhiên thấy được cô túng quẫn, cũng không nhìn lầm ánh mắt cô đang không dám cùng anh đối diện, đôi mắt thon dài nhiễm vài phần ý cười, “Tiểu Tình Nhi, có phải em hiểu lầm gì hay không?”
“Nào, nào có.” Cô lí nhí.
Ý cười đáy mắt anh càng sâu, “Không có gì vậy sao em không dám nhìn anh, không có gì vậy sao mặt em lại đỏ, không có gì vậy sao em lại nói lắp? Đây không phải là em đang chột dạ thì là cái gì?”
Anh mới chột dạ, cả nhà anh đều chột dạ! Khuôn mặt cô đang đỏ lại bị anh nói nên thẹn quá hoá giận, ngay sau đó xoay người muốn rời đi, Tống An Thần tay mắt lanh lẹ, dùng tay phải lành lặn bắt lấy cô, giữ chặt cô không cho cô đi, thanh âm trầm thấp nói: “Tiểu Tình Nhi, em cũng biết anh