Nhưng bây giờ con gái của ông ấy cũng đã đi rồi, phần ương ngạnh và so đo trong lòng Bạch lão cha cũng đã buông xuống rất nhiều, Bạch lão cha cũng không hề nghĩ tới việc để những đứa trẻ còn lại chết đói.Nhưng Vương thị lại không chấp nhận được, vốn dĩ ban đầu ông ấy cũng định đưa ba đứa trẻ về, dù sao cũng chỉ thêm một cái màn thầu, một củ khoai lang, cũng không đến mức chết đói.Nhưng Vương thị bụng dạ hẹp hòi kia lại náo loạn ở nhà ba ngày, khiến cả nhà từ trên xuống dưới đều gà chó không yên.Bạch lão cha lại là người không thích phiền toái, nên khi nghe tin ba đứa trẻ đều sống tốt, ông ấy cũng thôi suy nghĩ muốn đón chúng về.Nếu không phải vừa rồi ông ấy đứng bên đầu tường một lúc thì ông ấy sẽ không biết bây giờ chúng chỉ có thể dựa vào đồ bẩn như lòng lợn để thỏa cơn đói.Thứ đó có thể ăn sao? Thứ mà ngay cả chó cũng không muốn ăn, mà cháu của ông ấy lại phải ăn.Nghe tiếng khóc của hai đứa trẻ trong sân, trong lòng Bạch lão cha như thắt lại.
Dù sao trên người chúng cũng chảy dòng máu Bạch gia của ông ấy.
Bạch lão cha thở dài một hơi, vội vã đi về nhà.Mạch Tuệ rửa sạch lòng lợn rồi bưng vào phòng bếp chuẩn bị ướp màu, còn Mạch Cốc ở ngoài dùng nước rửa sạch sân.
Đột nhiên Mạch Tuệ nghe thấy Mạch Cốc gọi nàng từ ngoài sân, nàng đặt đồ đạc trên tay xuống, đi ra ngoài xem.“A tỷ, là ông ngoại.” Mạch Cốc chỉ ra cửa.Lúc này trời đã chạng vạng, tuyết rơi dày đặc trên bầu trời, Mạch Tuệ nhìn hai cái túi lớn đặt trước cánh cửa, rướn người nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng người cô đơn khom lưng bước đi trong màn tuyết nặng trĩu, càng lúc càng xa...Mạch Tuệ nhìn bóng người đó từ phía sau, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Cốc, đệ nói đó là… ông ngoại?"Mạch Cố khẳng định gật đầu: "Đúng vậy, đệ thấy ông ngoại đặt những thứ này ở cửa."Lúc này Mạch Tuệ mới chú ý đến những thứ dưới chân mình, vừa mở ra thì thấy một túi là quần áo mùa đông mà bọn họ đã bị bà ngoại Vương thị vô lương tâm cắt xén trước khi rời khỏi Bạch gia, một túi là gạo, bên trong còn có một miếng thịt khô.Theo ấn tượng trong đầu Mạch Tuệ, Bạch lão cha cũng không yêu