Đúng lúc này một cơn gió thổi qua, cánh cửa gỗ kêu lên "kẽo kẹt" sau đó khép lại, Vương thị quay phắt đầu lại nhưng chẳng nhìn thấy gì hết.
Mặt trăng trên trời đã bị tầng mây che khuất, gió lạnh gào thét khiến bầu không khí trong sân càng thêm âm trầm, khiếp người.Trên lưng Vương thị chảy mồ hôi lạnh, bà ta mở to hai mắt, biểu hiện căng thẳng nhìn chằm chằm khắp sân, nhìn một lúc lâu mới bắt đầu dợm bước.
Đúng vào lúc này, một tiếng "bà ngoại" âm trầm vang lên phía sau lưng bà ta.Vương thị hoảng hốt, quay người lại, bất ngờ nhìn thấy Mạch Tuệ đứng ở trong sân, bà ta lập tức sợ hãi đến nỗi đôi chân mềm nhũn, suýt nữa ngã lăn ra đất."Bà ngoại, đêm hôm khuya khoắt bà còn ở trong sân nhà ta làm gì thế?"Gương mặt uy nghiêm mang theo nét cười của Mạnh Tuệ trông vô cùng đáng sợ, nàng bước từng bước tới gần Vương thị.Vương thị khiếp sợ nói: "Ngươi chưa chết à?"Ánh mắt của Mạch Tuệ trầm xuống, câu nói này gần như đã giúp nàng xác định Vương thị chính là người hạ độc kia, cơn giận luôn âm ỉ trong lòng nàng lập tức bùng lên."Vương thị, hai nhà chúng ta đã chẳng còn liên quan gì đến nhau từ lâu, tại sao bà cứ nhất quyết muốn hại chúng ta thế?"Vương thị cười một tiếng lạnh lùng, lớn tiếng ngụy biện: "Ta hại người? Ngươi có chứng cứ không, ngươi có thể đưa ta đi gặp quan không? Tiếc quá, để ngươi thoát được một kiếp rồi."Đã nói đến mức này, Mạch Tuệ cũng không muốn nhịn bà ta nữa: "Nếu đã như vậy thì bà cũng chớ trách ta vô tình."Vương thị cau mày: "Ngươi đang nói mớ cái gì đấy, một con nhãi ranh như người mà cũng dám đấu với ta à, đúng là không biết tự lượng sức..."Vương thị còn chưa nói xong, đã thấy Mạch Tuệ mở cửa phòng chứa củi ra, ngỗng lớn âm thầm lao ra, nhào về phía Vương thị!Tiếng ngỗng kêu và tiếng gào thảm thiết của Vương thị vang vọng chân trời, Mạch Tuệ lập tức gào to: "Người đâu mau tới đây! Bắt lấy tên trộm!"Bên này Tôn Đại Ngưu Tôn Nhị Ngưu canh chừng đến tận nửa đêm, vừa nghe thấy tiếng ngỗng kêu, cả hai vội vàng đứng dậy, xách theo dao bầu chọc tiết heo phi vào trong sân nhà Mạch Tuệ.Vương thị bị ngỗng mổ cho thương tích đầy mình, bà ta sờ soạng lần mò chạy về phía cửa, ai dè