Cho nên duy nhất có thể làm cho hắn ở trong thời gian ngắn tăng thực lực lên, đoán chừng cũng chỉ có cảm ứng được thần lực rồi.
Muốn cảm ứng được thần lực thì cần Thần Thạch, hai khối Thần Thạch này hắn cuối cùng vẫn là quyết định không giao ra.
- Không đổi?
Lần này đến phiên Mộc Hoàng đảo chủ nhướng mày.
Hằn là danh xưng đảo chủ, một trong Thất Hoàng, địa vị tôn quý, hiện tại càng là ưng thuận điều kiện trao đổi, nhưng đối phương vẫn là cự tuyệt, hoàn toàn không để cho hắn mặt mũi, cái này làm cho hắn có chút nhịn không được rồi.
- Tần Phàm, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, Thần Thạch này đối với ngươi không có tác dụng, ngươi cầm nó đối với ngươi chỉ có chỗ hỏng không có lợi.
Sau đó hắn có chút tăng thêm ngữ khí, tuy còn chưa tới trình độ lấy thế đè người, nhưng ý tứ uy hiếp đã hết sức rõ ràng, rất có ý tứ một lời không hợp tiếp theo sẽ ra tay cường đoạt.
Nghe đến đó, Tần Phàm đã biết rõ lần này Mộc Hoàng đối với hai khỏa Thần Thạch của mình là nguyện nhất định phải có. Thần Thạch này quá mức trân quý cùng hiếm thấy, Chư Thần chiến trường này cũng phải ba mươi năm mới mở một lần, cơ hội quá nhỏ, cho nên những đảo chủ này vừa nhìn thấy là không chịu buông tha.
- Làm sao bây giờ?
Trong nội tâm Tần Phàm lại lần nữa suy nghĩ thận trọng, hắn đang cân nhắc lấy.
Tuy hiện tại hắn cũng không phải Thất Kiếp Bán Thần như đối phương đoán chừng, mà là Bát kiếp Bán Thần Cự Đầu cường giả, chính hắn cũng có lòng tin có thể ở trong tay đảo chủ bình thường bảo tồn tính mệnh, nhưng Mộc Hoàng chính là danh xưng đảo chủ, là đảo chủ bình thường như Mạc Lợi Đảo chủ trông thấy cũng phải nhượng bộ lui binh.
Hắn không biết hiện tại mình cùng đối phương có bao nhiêu chênh lệch, nếu như một khi đối phương ra tay cường đoạt, hắn là có thể ứng phó được hay không.
Bất quá, hắn cho tới bây giờ cũng không phải là một người đơn giản khuất phục.
- Thực xin lỗi, ta đối với Thần Thạch này cũng thập phần có hứng thú, ý định trở về nghiên cứu thoáng một phát.
Đối mặt Mộc Hoàng hùng hổ dọa người, Tần Phàm cuối cùng vẫn là lắc đầu nói ra, sau đó dứt khoát thu Thần Thạch vào.
Hắn muốn liều mạng.
Nghe được đối phương trả lời quyết tuyệt, sắc mặt Mộc Hoàng trở nên khó coi, sau đó trong miệng hắn âm trầm nói:
- Tần Phàm, ngươi cũng đã biết bây giờ còn có không ít đảo chủ hoài nghi ngươi là Thiên Thần dư nghiệt, tuy ngươi dùng Long Thần Nguyên Giới tạm thời làm cho bọn hắn tin tưởng, nhưng ngươi vừa mới đột phá một lần, cái này cách thời gian ngươi đột phá Lục kiếp Bán Thần ngắn đến làm cho người ta không cách nào tin nổi, tốc độ tiến cảnh của ngươi như vậy rất dễ dàng dẫn khởi người khác hoài nghi đấy.
- Mộc Hoàng đảo chủ ngươi đây là ý gì?
Sắc mặt Tần Phàm trầm xuống, lúc này đây là trắng trợn uy hiếp.
- Bản đảo chủ có hai ý tứ, một cái hiện tại ngươi giao Thần Thạch này cho ta, sau đó ta sẽ ở thời điểm ngươi cần giúp ngươi nói chuyện, về phần thứ hai, ta tin tưởng ngươi không chọn...
Trên mặt Mộc Hoàng mang một loại mỉm cười để cho người cảm giác được hàn ý nói.
- Xem ra ý tứ thứ hai là nếu như ta không đem Thần Thạch này cho ngươi, như vậy ngươi sẽ đem ta trở thành Thiên Thần dư nghiệt đúng không?
Tần Phàm nổi giận, giận quá thành cười, hắn không thể tưởng được đối phương sẽ không hổ thẹn đến trình độ này. Bất quá là bởi vì hai khối Thần Thạch, lại muốn dùng thủ đoạn như vậy, làm cho hắn khinh thường không thôi.
- Diệt trừ Thiên Thần dư nghiệt, là chức trách của từng đảo chủ chúng ta, thậm chí toàn bộ nhân loại, ngươi nói không phải sao?
Mộc Hoàng tiếp tục cười nói, có vài phần trêu tức. Tiềm lực của Tần Phàm là cường, nhưng cũng chỉ là tiềm lực mà thôi, cũng không phải thực lực bây giờ, đối với hắn mà nói, người chết là không có uy hiếp.
Một Thất Kiếp Bán Thần, hắn tạm thời còn không để vào mắt.
- Ha ha, tốt, nguyên lai cái này là đảo chủ cường giả, một trong Thất Hoàng.
Tần Phàm không khỏi ngửa mặt lên