Dĩ nhiên là một tòa cung điện dưới mặt đất!
Địa phương khác đều là đại địa đen kịt, chỉ có ở đây là hào quang chói mắt.
Mở to hai mắt nhìn đi, phát hiện bên trong có điêu khắc huyền bí, có kết cấu cấu tạo đặc biệt, đá xanh phố tựu, Bạch Ngọc làm trụ, kim thạch làm tường, thậm chí lộ ra có chút hoa lệ khí phái, vàng son lộng lẫy, để cho người khó có thể tin.
Nhưng ở đây chính là nơi Viễn Cổ Chư Thần đại chiến, toàn bộ kiến trúc gì đó đều bị phá hủy hoàn toàn, làm sao có thể còn có một tòa cung điện dưới mặt đất?
Tần Phàm có chút kinh ngạc đến ngây người, hắn lơ lửng ở giữa không trung trên tòa cung điện dưới mặt đất, có thể cảm giác được ở đây tràn đầy thần bí.
Ánh mắt di chuyển, hắn đột nhiên chấn động toàn thân.
Cách đó không xa, trong một không gian tựa hồ là hình người, lơ lững một cổ quan tài Kim Sắc, không biết là trải qua bao nhiêu năm tháng, nhưng thượng diện có một loại chấn động vô cùng huyền bí, vô cùng hấp dẫn người, lại làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.
Bộ quan tài này để cho Tần Phàm chợt nhớ tới quan tài Long Thần ban đầu ở trong Long cung bí tàng. Bộ quan tài Long Thần kia đồng dạng như cái trước mắt này, tràn đầy cảm giác thần bí.
Tuy bộ quan tài này không giống quan tài của Long Thần lúc trước, có Cửu Long nâng quan, bất quá lại có tường hà quấn quanh, phát ra kim sắc hào quang, không có bất kỳ vật gì phụ thuộc, nhưng lại lặng yên lơ lửng ở giữa không trung, lộ ra tôn quý mà quỷ dị.
- Bên trong sẽ có cái gì? Sẽ không lại là cất giấu nhân vật như Long Thần chứ? Hoặc là... vật còn sót lại của Thiên Thần...
Lúc này trong nội tâm Tần Phàm có chút tâm thần bất định, hắn nhìn xem quan tài kim sắc này, thật lâu không có di động về phía trước. . .
Ở dưới Chư Thần chiến trường, có một tòa cung điện dưới mặt đất như vậy, trong địa cung lại có một cỗ quan tài, vốn là thập phần dị thường a.
Tăng thêm khí tức thần bí sáng rọi kia, lại để cho người cảm giác được có chút trầm trọng.
Nếu như ở trong quan tài chính là tồn tại như Long Thần, không có bao nhiêu lực công kích linh hồn nhân loại thì khá tốt, nhưng nếu như là Thiên Thần dư nghiệt lưu lại, có lẽ sẽ như những Tử Linh bên ngoài kia, từ bề ngoài của bộ quan tài này xem ra, bên trong chứa lấy tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường, đối với hắn sẽ có uy hiếp không nhỏ.
Cho nên tuy cảm giác được bộ quan tài thần bí kim sắc này hấp dẫn, nhưng Tần Phàm vẫn là chậm chạp không có hạ quyết định phải chăng muốn mở ra hay không.
- Thực lực bây giờ của ta, ở trong tay danh xưng đảo chủ Mộc Hoàng cũng có thể thoát được tính mệnh... Bộ quan tài kim sắc này tuy khả năng ẩn chứa nguy hiểm rất lớn, nhưng dù sao trải qua tuế nguyệt lâu như vậy, có lẽ thực lực rất khó vượt qua Mộc Hoàng. . .
Bất quá đã đi tới nơi này, nếu như không nhìn một chút, hắn sẽ cảm giác được không cam lòng, vì vậy, hắn bắt đầu cân nhắc.
Cuối cùng hắn hít một hơi, rơi xuống trên mặt đất, chậm rãi hướng về cổ quan tài kim sắc này đi đến.
30 bước.
20 bước.
10 bước.
Lúc đi đến còn thừa lại mười bước, Tần Phàm ngừng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía quan tài y nguyên tản ra kim quang thần bí kia, làm ra giãy dụa cuối cùng. Cũng không phải hắn lo lắng, mà là đây hết thảy quá mức quỷ dị, để cho hắn sinh ra tâm tư phức tạp.
Lại đi ra một bước.
Nhưng vào lúc này, Tần Phàm cảm giác được khí tức Thái Cổ đánh tới trước mặt, làm cho hắn như là lập tức ở vào phía trên Viễn Cổ đại địa, hốt hoảng, tựa hồ cảm thấy khí tức thời không giao thoa kia, núi hoang, biển sâu, cổ lâm,… sau đó là chiến hỏa ngập trời không ngớt không dứt bắt đầu lan tràn.
- Cái đó là... là Huyền Hoàng Đại Thế Giới trước khi Chư Thần giao chiến còn chưa bắt đầu sao?
Lúc này nội tâm của Tần Phàm chấn động, bị lực trùng kích cường đại trực tiếp trùng kích