Triệu Chân Kỳ gần đây không được tốt lắm, cô ta từ miền quê nhỏ thi ra đây học, nên bị mê hoặc bởi sự phồn hoa của thành phố Hải. Việc học chỉ có thể xem là lần nào cũng thổi qua đê không*, lần này dứt khoát bỏ cả thi lại. Hơn nữa, lúc còn ở quê cô ta lại thuộc kiểu học vẹt, giờ kết hợp với thành tích không tốt còn làm mất đi cả sở trường của mình.
(*Thổi qua đê không: Chỉ người trước kỳ thi không ôn tập, cũng không cố gắng nhưng điểm thi lại ở ranh giới giữa rớt và đậu.)
Trước đây cô ta ở một mình, ngơ ngơ ngác ngác cũng sống qua ngày. Bây giờ có hai bạn cùng phòng, một người là lính xuất ngũ học giỏi có tiếng toàn khoa, còn có thể tạo ra tin đồn với Thi Sơn Thanh. Triệu Chân Kỳ không tin Thi Sơn Thanh sẽ ở cùng một chỗ với Long Ngọ, người gì mà đàn ông hơn cả đàn ông, còn không bằng cả mình. Một người bạn cùng phòng khác cũng rất có tiếng tăm, dù sao người ta cũng xinh đẹp, làn da sữa sáng chói mắt, lại còn có tiền.
So sánh như thế, mình quả thực kém xa. Vả lại, cô ta vừa chia tay bạn trai đã tốt nghiệp vào nửa tháng trước, nên tâm tình lại càng tồi tệ.
Bạn trai Dư Mục của cô ta là khóa trên, năm 4, lúc cô ta bắt đầu quen là vào năm nhất. Cô ta và bạn trai là đồng hương, lúc đó hai người đều trong hội học sinh, bởi vậy khi đó mới quen biết nhau.
Con gái chỉ cần không xấu, trang điểm lên là sẽ xinh ngay, cho nên Triệu Chân Kỳ vẫn cảm thấy mình đã chịu uất ức. Dù sao đại học D này cũng là nơi tập trung nhiều nam sinh ưu tú, cô ta lại chỉ theo một Dư Mục tầm tầm thường thường. Nếu không phải anh ta đối xử với cô ta khá tốt, còn là hội trưởng của hội học sinh thì cô ta đã chia tay từ lâu rồi.
Nhưng cô ta chưa kịp nói lời chia tay, thì Dư Mục kia đã giận đến mức nói chia tay trước.
Nguyên nhân rất đơn giản, gia cảnh của Dư Mục không tốt lắm, không thể chờ anh ta tiếp tục học chuyên sâu, nên anh ta dứt khoát vừa tốt nghiệp đã đi tìm việc làm. Vì có niềm tiếc nuối như thế, Dư Mục liền hy vọng Triệu Chân Kỳ có thể học sâu hơn. Anh ta đã nghĩ đến kế hoạch lâu dài của hai người luôn rồi, chỉ cần Triệu Chân Kỳ đồng ý học chuyên sâu, anh ta sẵn sàng nuôi cô ta.
Thế nhưng lòng cầu tiến ban đầu của Triệu Chân Kỳ đã bị mài mòn, đột nhiên lại đòi hỏi cô ta như vậy, cô ta thấy rất phiền. Lúc Dư Mục gọi điện thoại tới cô ta luôn lấy cớ rồi cúp máy, thật sự không trốn được thì cô ta dứt khoát đòi tiền Dư Mục, nói phải học bổ túc, phải thi lại, thành tích của cô ta quá kém.
Thành tích của Dư Mục ở trường vẫn luôn tốt, làm gì biết học bổ túc là như thế nào, có điều anh ta cũng từng nghe nói qua, có cả khóa học trực tuyến quả thật là cần hơi nhiều tiền. Nhưng anh ta vẫn rất mừng, bởi vì hai người có thể tiếp tục đi tới đích. Cứ thế, phần lớn tiền thực tập của Dư Mục đều vào túi Triệu Chân Kỳ.
Triệu Chân Kỳ cũng đã tính toán rồi, cô ta muốn chia tay với Dư Mục, sẽ lấy cớ là hai người yêu xa nên tình cảm phai nhạt. Triệu Chân Kỳ muốn tìm một người ở đây để kết hôn, chứ không phải đồng hương như Dư Mục. Cầm tiền Dư Mục cho, cô ta liền ăn diện sửa soạn hẳn lên, sau đó nhân cơ hội làm bán thời gian bên ngoài để làm quen với đủ loại người.
Vừa đúng lúc Triệu Chân Kỳ câu được một “Đồ đần”*, nghe người ta giới thiệu gia cảnh của anh ta rất khá, có mấy căn nhà ở thành phố Hải. Nhìn nữ sinh mà cô ta quen biết phải ôm ông chủ bụng bự, Triệu Chân Kỳ lại thấy mình quá có mắt nhìn. Chưa nói người ở đây có tiền thế nào, riêng dáng người đã thấy rất khá rồi.
(*Đồ đần: Chỉ người đàn ông bị phụ nữ lừa tiền còn không chiếm được thứ tốt.)
Cô ta sống trong một trường đại học nổi tiếng nên đương nhiên không thể so sánh với những đứa con gái khác. Thời gian đó Triệu Chân Kỳ sống rất thoải mái, thi lại cũng qua. Bởi vì Dư Mục biết cô ta phải “Học bổ túc” nên không gọi điện liên tục nữa, khi nhìn hai người bạn cùng phòng cũng thấy thuận mắt không ít.
Chẳng qua, trên đời này luôn có vài sự trùng hợp.
Đúng lúc Dư Mục theo cấp trên đến thành phố Hải công tác, anh ta nhân lúc cấp trên ngủ trưa mà chạy đến trường để thăm Triệu Chân Kỳ, vừa hay gặp cảnh Triệu Chân Kỳ bước từ chiếc BMW xuống ở trước cổng trường. Lúc ấy anh ta vẫn chưa nghĩ nhiều, lúc đang muốn bước ra khỏi taxi thì thấy một người đang ông cũng bước xuống, hai người kia thân mật ngay trước mặt mọi người ở cổng trường.
Dư Mục lập tức cứng người, anh ta đâu phải đồ ngốc. Anh ta vẫn nhận thấy sự thay đổi của Triệu Chân Kỳ, chỉ là anh ta cảm thấy phải học cách tha thứ cho một vài tật xấu của người yêu mà thôi, ai mà chẳng có tật xấu chứ.
Nhưng hiện tại…
Dư Mục trực tiếp bảo tài xế quay đầu xe về khách sạn, có một số việc nếu còn nhịn nữa thì không được.
Triệu Chân Kỳ chưa hề nhận ra mình đã bị phát hiện, cô ta ôm ôm ấp ấp bạn trai mới ở cổng trường, cũng vì muốn bản thân nổi bật.
Kết quả hôm sau cô ta liền nhận được một cuộc điện thoại đến từ Dư Mục, anh ta nói một câu chia tay đi rồi cúp ngay. Làm sao Triệu Chân Kỳ có thể để anh ta tự ý chia tay như thế được. Gần đây cô ta đầu tư không ít tiền cho bạn trai mới, còn bán một sợi dây chuyền mà Dư Mục đã tặng cho cô ta nữa. Hiện tại phí sinh hoạt đã sắp hết, cô ta còn muốn vòi anh ta ít tiền đây.
Dư Mục thật sự muốn chia tay, anh ta là một người quyết đoán, bằng không sẽ không làm tới chức hội trưởng hội học sinh của đại học D. Chuyện tình cảm có thể làm cho anh ta đau lòng, nhưng không thể làm anh ta suy sụp tinh thần. Dư Mục vẫn làm tốt công việc như bình thường.
Không muốn tiếp tục cãi cọ với Triệu Chân Kỳ, anh ta đã gửi thẳng bức ảnh chụp lại Triệu Chân Kỳ và người đàn ông khác ngày đó vào di động của cô ta, để cô không làm phiền mình nữa.
Triệu Chân Kỳ nhìn thấy ảnh chụp thì mặt mũi trắng bệch, sau đó cũng tự nhiên không dám đi tìm Dư Mục nữa. Nhỡ đâu anh ta tìm mình bắt trả tiền thì biết làm sao?
Hơn nữa, cô ta còn đang bận chuyện đầu tư với bạn trai mới. Cô phân tích qua một lần liền cảm thấy việc này mà thành công, thì cô ta lập tức sẽ có tiền, về sau không cần tiếp
tục xem ánh mắt người khác nữa.
Bình thường Long Ngọ và Ninh Trừng tiếp xúc với Triệu Chân Kỳ chỉ giới hạn ở ký túc xá, hoàn toàn không nắm rõ chuyện của cô ta lắm. Họ chỉ biết cô ta chốc chốc thì vui vẻ, chốc chốc lại giống như tất cả mọi người đều thiếu nợ cô ta vậy đó.
“…” Long Ngọ nhìn vào hai mắt Triệu Chân Kỳ, cô cảm thấy ánh mắt của Triệu Chân Kỳ bây giờ hơi giống một người mà cô đã nhìn thấy trong lúc làm nhiệm vụ trước kia.
Cùng đường lại mang chút hy vọng và điên cuồng.
Lông tơ trên người Long Ngọ đều dựng thẳng lên, cô phát hiện gần đây Triệu Chân Kỳ dường như muốn tiếp cận Ninh Trừng.
“Chị ơi, em cảm thấy chị Triệu Chân Kỳ cứ là lạ thế nào ấy.” Ninh Trừng nhân một lần đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt đã thì thầm với Long Ngọ.
“Sao thế?” Long Ngọ nhíu mày nhìn Ninh Trừng.
“Gần đây chị ấy bỗng trở nên rất nhiệt tình với em, em không thích ứng được.” Ninh Trừng vừa nghĩ đến thôi mà da gà đã rơi hết xuống. Cô thích dùng vẻ mặt vui cười để chào đón mọi người, nhưng nên có khoảng cách thì vẫn phải có. Triệu Chân Kỳ bỗng nhiên lại như kiểu hận không thể gần sát mặt mình để sống chung, Ninh Trừng có làm sao cũng thấy không quen.
“Nếu chị ta hẹn em thì đừng một mình ra ngoài với chị ta.” Long Ngọ dặn dò.
“Hả?” Ninh Trừng không hiểu Long Ngọ có ý gì.
Long Ngọ xoa đầu Ninh Trừng nhưng không giải thích. Chiều cao của hai người khá chệnh lệch, Ninh Trừng liền đỏ mặt nhìn theo Long Ngọ đi tới khu sinh hoạt.
“Ừm.” Ninh Trừng ở phía sau đáp lại một câu mềm nhũn, nhìn chị cô ấy với vẻ si mê. Đáng tiếc chị cô ấy không phải nam sinh, bằng không cô ấy đã theo đuổi rồi.
Long Ngọ dặn dò không phải không có lý do. Thứ dễ khiến người ta điên cuồng nhất trên đời này chính là tiền, kiểu người toàn thân không cần hàng hiệu cũng viết tôi là cái kẻ có tiền như Ninh Trừng sẽ khiến đủ loại ngưu quỷ xà thần để mắt tới.
Triệu Chân Kỳ chỉ là một sinh viên, nhưng ai biết sinh viên đó khoác cái gì bên ngoài. Cũng đâu phải Long Ngọ chưa từng thấy ma quỷ.
Long Ngọ đến siêu thị để mua xà phòng thơm, cô không thích cái cảm giác trơn nhẵn của sữa tắm. Xà phòng trắng trắng sạch sạch khiến cô rất thích, đây cũng được xem là một sở thích nho nhỏ mà cô không muốn người khác biết. Có đôi khi cô sẽ mua một cục rồi dùng dao cắt ra, thế nhưng quá lãng phí. Long Ngọ vẫn luôn ép buộc mình, chỉ khi tắm rửa mới được dùng thôi.
“Chị ơi, cái này nhìn cũng được nè!” Ninh Trừng chỉ vào một cục xà phòng nhìn có vẻ rất đắt tiền rồi nói.
Long Ngọ nhìn sang, lắc đầu. Cô chỉ dùng một lần, là mẹ cô mua giúp cô, nhưng vì quá thơm nên Long Ngọ không thích.
Chờ Long Ngọ mua đồ dùng sinh hoạt xong, Ninh Trừng liền lôi kéo cô đi mua đồ ăn. Nếu người không biết chuyện mà nhìn thấy, thật đúng là sẽ nghĩ rằng hai người là một đôi yêu nhau.
“Tiểu Trừng, em lại đây nhìn giúp chị xem cái váy này thế nào đi?” Vừa vào phòng, Triệu Chân Kỳ liền kéo Ninh Trừng đi xem cái váy mà cô ta mới mua.
Ninh Trừng không thể không nể mặt mà từ chối, chỉ đành bỏ những thứ trong tay xuống. Vì đang trong ký túc xá nên Long Ngọ cũng không lo là Triệu Chân Kỳ có thể làm ra chuyện gì. Cô mở một hộp xà phòng rồi cầm quần áo vào trong tắm rửa.
Long Ngọ cúi đầu nhìn vết sẹo trước ngực, xuất thần thật lâu. Thuốc mỡ mà Thi Sơn Thanh đưa cho cô rất hiệu quả, miệng vết thương trên tay mờ đi thế nào đều có thể nhìn bằng mắt thường, trừ sẹo chỉ là vấn đề thời gian.
Sau đó Thi Sơn Thanh còn mang hai hộp đến nữa, Long Ngọ nghe lời bôi vào vài vết sẹo nhỏ trên cơ thể, chỉ có vết sẹo rõ nhất trên ngực là chưa từng được bôi thuốc mỡ.
Cô không muốn vết sẹo này biến mất.
Xoa nhẹ lên vết sẹo trên ngực, Long Ngọ nhắm mắt lại, mặc cho dòng nước cọ rửa…
Gần đây khoa tài chính muốn chọn hai đại diện từ mỗi khóa để làm đại biểu đi thực tế, Thi Sơn Thanh và Long Ngọ đương nhiên là đại biểu của năm hai. Long Ngọ thì không có phản ứng gì, nhưng Ninh Trừng lại siêu vui vẻ.
“Wow, chị ơi em cũng rất muốn đi nha ~” Ninh Trừng kéo tay áo Long Ngọ làm nũng.
“Học hành chăm chỉ, sang năm tranh thủ mà đi.” Long Ngọ bị cô ấy ăn vạ đến tim cũng mềm ra.
“Sang năm chị đâu có đi!” Ninh Trừng bĩu môi, giận dỗi ngồi lại ghế mình.
Long Ngọ còn không biết tâm tư nhỏ kia của Ninh Trừng thì uổng cái công quen biết nhau lâu như thế. Cô nghiêm túc nói: “Muốn chị mang gì về?”
Mặt Ninh Trừng thiếu chút nữa là không kéo lại được, liền lặng lẽ chuyển đến cạnh Long Ngọ, “Em nghe nói bờ sông có một quán ăn vặt gì đó rất ngon!”
Bọn Long Ngọ phải đến một bến tàu cỡ lớn của thành phố Hải để làm thực tế, cần thời gian là hai ngày. Lúc Ninh Trừng biết Long Ngọ được chọn, vốn định đi theo các anh chị để xin chỉ bảo, sau đó trở về sẽ truyền lại kinh nghiệm cho Long Ngọ, cuối cùng các anh chị nhất trí đề cử một quán nhỏ bên cạnh bến tàu, thành công gợi lên sự thèm ăn của Ninh Trừng, đáng tiếc gần đây cô ấy đã đầy lớp.
“Biết rồi, chị sẽ mang về cho em.” Long Ngọ sẽ không từ chối một chuyện nhỏ như thế.
“Cảm ơn chị!” Mắt Ninh Trừng liền sáng lấp lánh.
Cô ấy đương nhiên không chỉ muốn ăn đồ ăn ở đó, mà cô ấy nghe nói ở đó không cho gói mang đi, trừ khi là người yêu đi mua. Cơ hội tốt như vậy, sao Ninh Trừng cam lòng để chị cô ấy bỏ lỡ cơ chứ!
“Chị, đến lúc đó bọn chị sẽ ở đâu?” Ninh Trừng quan tâm.
“Trường học sẽ sắp xếp.” Long Ngọ chỉ mang theo một bộ quần áo để thay giặt, dù sao cũng chỉ nán lại ở đó một đêm.
“À ——” Trường học sắp xếp, vậy chẳng phải chị cô ấy sẽ không có cơ hội ở cùng anh Thi hay sao? Ninh Trừng có hơi tiếc nuối.