Long Ngọ không có lớp vào sáng thứ Hai, nhưng buổi chiều thì cả ba người đều có lớp, Long Hoành liền chở cả nhà đến trường.
Diện tích của trường đại học D cũng có thể được xem là lớn nhất cả nước. Nơi ba người cần đến là một chặng dài, Long Ngọ dứt khoát xuống ở cổng, chuyển sang xe của trường để đi.
Ninh Trừng đang đứng đợi ở tòa nhà giảng dạy với cuốn sách mà chiều Long Ngọ phải học, Long Ngọ vừa tới liền thấy cô ấy ngay.
“Tiểu Trừng.” Long Ngọ đi đến nhận lấy sách.
“Chị ơi, em không tìm được vở của chị.” Buổi chiều Ninh Trừng không có lớp, lần này là cố ý mang sách đến cho Long Ngọ.
“Không tìm được thì thôi, xí chị mượn của bạn cũng được.” Long Ngọ không hay chép bài, có cuốn vở dày chỉ dùng để làm vở nháp. Hai tiết buổi chiều đều có liên quan đến tính toán, rất cần vở nháp.
“Vậy em đi đây.” Ninh Trừng còn có hoạt động câu lạc bộ vào buổi chiều.
Long Ngọ bị tắc đường trong lúc đến trường, nên đợi cô vào lớp thì chỉ còn chưa đến mười phút là vào học. Thi Sơn Thanh vẫn tới sớm hơn cô, có điều cậu không xem sách như trước đây, mà nằm úp sấp trên bàn, cả người rất lười biếng.
Mặt cậu hướng ra ngoài, nên Long Ngọ có thể nhìn thấy rõ lông mi đen dày của cậu. Cô nhẹ tay nhẹ chân ngồi vào ghế bên cạnh, Thi Sơn Thanh đã mở mắt ra.
Không có vẻ mơ màng như tưởng tượng, lúc này đôi mắt của Thi Sơn Thanh vô cùng sắc bén. Nhưng chỉ trong nháy mắt, khi nhìn thấy là Long Ngọ thì cậu lại khôi phục dáng vẻ cậu ấm chanh sả ban đầu.
“Chào buổi chiều.”
“Chào, cậu thức đêm à?” Long Ngọ hỏi. Làn da của Thi Sơn Thanh rất trắng, làm nổi bật rõ quầng thâm dưới mắt. Cô thường hay ngủ sớm dậy sớm, nên rất không tán đồng chuyện thức đêm.
“Tối qua có việc phải xử lý nên ngủ trễ.” Thi Sơn Thanh không hề giấu giếm mà nói sự thật.
Long Ngọ đang muốn nói gì đó thì giáo viên đã đến trước cửa, nên đành phải ngưng lại.
Vào học được nửa tiết, giáo viên bắt đầu mở bài Power Point lên. Mấy câu đầu Long Ngọ tính nhẩm cũng ra, nhưng đến mấy câu sau thì càng ngày càng dài, không thể nhớ hết.
Long Ngọ đành phải quay đầu mượn giấy của Thi Sơn Thanh: “Có thể xé cho tôi hai tờ giấy không? Tôi quên mang vở nháp rồi.”
“Ừ.” Thi Sơn Thanh cúi đầu lên tiếng, cụp mắt xé mấy tờ giấy trong cuốn vở cho cô.
Viết đề bài lên giấy xong, Long Ngọ nhìn chữ mình rồi đực người ra. Cô biết giữa bạn bè sẽ có mâu thuẫn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không biết tại sao lại sinh ra mâu thuẫn, hai người đã nói chuyện lại bình thường nhưng thiếu đi không khí hài hoa lúc trước. Cô học nhảy lớp nên chưa từng chơi với bạn cùng lứa, trên cơ bản là chưa từng có bạn, nên đối với những tình huống như thế này thì tay chân liền không biết để đâu.
Hình như anh họ xa có rất nhiều bạn, Long Ngọ dùng bút chọc vào giấy nghĩ thế, thứ Năm đi đón anh ấy phải hỏi ngay mới được. Khó khăn lắm mới có một người bạn, Long Ngọ không muốn mất đi phần tình cảm này.
Mấy tiết trong học kỳ này đều tập trung vào thứ Ba và thứ Sáu, thời gian còn lại rất thoải mái, hoặc không có lớp vào buổi sáng hoặc không có lớp vào buổi chiều, cả ngày thứ Năm đều trống. Long Khắc Phương lên máy bay liền gửi tin nhắn cho Long Ngọ, nói có lẽ là mười giờ sáng thứ Năm sẽ đến nơi, bảo cô ra sân bay đón.
Long Khắc Phương ra nước ngoài đã gần năm năm, cũng có về đây hai lần. Vì thành phố Hải thay đổi quá nhanh, mà bố mẹ anh ấy lại không ở đây nên lần nào cũng bảo Long Ngọ đi đón. Những đứa em khác của anh ấy rất muốn ra sân bay đón, nhưng Long Khắc Phương cứ thích Long Ngọ đón thôi.
“Em gái à, anh xuống máy bay rồi này, em đang ở đâu thế?” Long Khắc Phương ngồi trên ghế ở sảnh, đeo kính râm, bắt chéo đôi chân dài. Trông anh ấy như một ngôi sao nổi tiếng, khiến không ít người xung quanh tự hỏi không biết là sao nam nào đến sân bay chụp hình.
“Em ở lối ra phía đông tầng hai.” Long Ngọ đang đứng ở tầng hai nhìn xung quanh. Cô dựa theo thời gian và địa điểm mà Long Khắc Phương đã gửi cho cô trước đó, nhưng không thấy bóng dáng Long Khắc Phương đâu cả.
“Ái chà, anh quên nói với em là anh đến sớm một tiếng rồi.” Long Khắc Phương chợt nhớ lại tin nhắn mình đã gửi, liền đứng lên kéo hành lý đi về phía đông.
Người nhà họ Long ai cũng có một đôi chân dài, Long Khắc Phương càng không ngoại lệ. Anh ấy chỉ bước vài bước là đến lối ra phía đông, Long Ngọ cũng đang đi xuống từ tầng hai.
“Anh.” Thấy Long Khắc Phương đang nhìn xung quanh, Long Ngọ tiến lên gọi.
Long Khắc Phương xoay người, thấp cằm xuống, lộ một phần đôi mắt qua khe hở của kính râm. Rõ ràng là động tác thô tục lại được anh ấy làm như tự nhiên mà thành, không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai.
“Em gái này.” Ngữ khi của Long Khắc Phương có vẻ nặng nề, “Mấy năm nay em đã làm gì vậy?”
Long Khắc Phương là người mà Long Ngọ thân thiết nhất trong thế hệ của bọn họ, điều này là dựa bản lĩnh tự quyết siêu mạnh của Long Khắc Phương. Một mình anh ấy có thể diễn rất nhiều nhân cách, ở chung với kiểu người ba ngày chẳng nói nổi hai câu như Long Ngọ lại không hề vô vị. Đương nhiên không phải ở trước mặt ai Long Khắc Phương cũng đều như vậy, ở trong mắt người khác, anh ấy vẫn là một người đàn ông đẹp trai và chững chạc. Về phần truyện tranh thiếu nữ hường phấn, chẳng thể liên hệ nổi tới anh ấy.
Năm đầu tiên Long Ngọ đi làm lính, Long Khắc Phương có về nhìn qua. Lúc đó anh ấy cảm thấy sát khí trên người Long Ngọ càng ngày càng nặng, chỉ đứng một góc nhưng không thể không khiến người ta chú ý, hoàn toàn khác ngày trước. Anh ấy đã từng nói với Long Hoành rằng, tham gia quân ngũ với Long Ngọ mà nói có thể không phải là chuyện gì tốt.
Bây giờ xem ra, lại chẳng hề có chuyện như vậy. Ánh mắt của Long Khắc Phương di chuyển vài vòng trên người Long Ngọ, cô em gái thân yêu của mình hình như đã giống người hơn rồi.
Long Khắc Phương chưa nhìn thấy dáng vẻ của Long Ngọ lúc mới rút khỏi quân đội vào năm ngoái, khi đó Long Ngọ tựa như một cây đao đã tuốt vỏ, rất áp bức người khác.
“Ở trong quân đội.” Long Ngọ kiên nhẫn nói.
Chẳng lẽ anh lại không biết em ở trong quân đội. Long Khắc Phương nói xấu trong lòng xong lại cười ha ha, “Xem ra chỗ đó cũng không tệ lắm nhỉ.”
“Anh muốn về nhà hay qua nhà em?” Long Ngọ chủ động giúp Long Khắc Phương kéo vali hành lý. Từ nhỏ Long Khắc Phương đã luôn tỏ vẻ yếu
ớt trước mặt cô, chẳng khác gì một đứa con gái.
“Gặp chú thím trước đã, dù sao nhà anh cũng đâu có ai.” Long Khắc Phương cũng chẳng thấy xấu hổ, thoải mái để Long Ngọ kéo vali.
Trần Tú có lớp nên không ở nhà, một mình Long Hoành thu xếp để tiếp đón cháu mình. Thấy Long Khắc Phương đã đến, ông ấy liền chào hỏi một tiếng.
“Chú ơi, để cháu giúp chú nhé.” Long Khắc Phương vén tay áo muốn vào bếp.
Đàn ông nhà họ Long đều là một tay cao thủ nấu nướng, nên Long Ngọ chỉ đứng đó không nhúc nhích. Cô di truyền từ mẹ cô, rất dở việc nhà.
“Không cần đâu, cháu vừa về thì đi nghỉ ngơi một lúc đi.” Long Hoành không cho làm, mà tự mình vào bếp.
Long Khắc Phương lập tức nằm trên sô pha giả chết, còn chỉ huy Long Ngọ đi rót nước cho mình. Long Ngọ có việc muốn hỏi anh ấy, nên cũng không so đo mà trực tiếp đi rót nước.
“Trong nhà hết đồ uống rồi, anh đi mua với em đi.” Long Ngọ đần mặt nói.
“Phụt ——” Long Khắc Phương vừa uống nước vào miệng lập tức phun ra, “Với em?”
Long Khắc Phương lớn chừng này nhưng đây là lần đầu tiên nghe đến chữ đó từ miệng Long Ngọ, không thể không giật mình.
“Ừ.”
Long Khắc Phương nhìn Long Ngọ với vẻ nghi ngờ không thôi, “Em xác định là muốn anh đi ‘với’ em?”
Long Ngọ gật đầu, ánh mắt hết sức nghiêm túc.
“Đi, đi thôi.” Ánh mắt mà Long Khắc Phương nhìn Long Ngọ giống như nhìn bọn buôn người vậy, sợ cô lừa mình.
Hai người nói với Long Hoành một tiếng rồi ra ngoài. Ở tầng dưới cách nhà bọn họ không xa có một cửa hàng tiện lợi, ngoài năm trăm mét thì có một siêu thị cỡ lớn. Long Khắc Phương vốn nghĩ rằng họ sẽ xuống cửa hàng tầng dưới để mua, kết quả Long Ngọ lại chẳng liếc nhìn nó một cái đã đi thẳng ra ngoài tiểu khu.
“Cửa hàng ở đây mà, em đi đâu đấy?” Long Khắc Phương không biết em gái mình muốn làm gì, bất thình lình lại xử sự như thế thật quá dọa người. Chẳng lẽ đã làm mích lòng người ta trước đó?
“Đồ ở đây không vệ sinh, bọn mình ra siêu thị bên ngoài mua.” Long Ngọ đã nghĩ ra lý do xong xuôi trước khi ra ngoài.
“…” Long Khắc Phương liếc mắt nhìn kệ hàng gọn gàng sạch sẽ trong cửa hàng. Hàng hóa ngăn nắp mà, không hiểu Long Ngọ từ đâu lại có cái suy nghĩ đó.
“Khụ, Tiểu Ngọ này, em có chuyện gì hả?” Đi được một lúc, Long Khắc Phương thử hỏi một câu.
“Ừ, có chút việc muốn hỏi anh.” Long Ngọ nói xong câu này thì không nói gì tiếp, mà cẩn thận quan sát hai bên rồi chậm rãi qua đường.
Mãi đến khi thấy mặt tiền siêu thị, Long Ngọ mới mở miệng.
“Anh ơi, nếu anh mà có mâu thuẫn với bạn thì sẽ làm gì?”
“?” Thần kinh của Long Khắc Phương chấn động, “Tiểu Ngọ, em có bạn á?”
Không thể trách anh ấy thấy lạ được, từ nhỏ Long Ngọ đã lầm lì, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy cô qua lại với ai.
“À!” Long Khắc Phương bỗng nhiên hiểu ra, “Lúc trước chú có gọi điện thoại cho anh nói em dẫn bạn về nhà, nghe chú nói là một cô bé ngoan ngoãn.”
Long Ngọ nhíu mày, “Không phải, em chỉ xem em ấy là em gái.”
Nói xong hai người cũng vào siêu thị. Long Ngọ đi thẳng đến khu đồ uống lấy mấy bình nước lớn, “Gần đây em với cậu ấy là lạ.”
“Bạn bè ấy mà, có việc thì ra ngoài uống một bữa, thù oán gì nữa.” Trên khuôn mặt anh tuấn của Long Khắc Phương đầy vẻ bà tám. Có thể được em gái mình gọi là bạn, còn có thể khiến em ấy nói nhiều đến khác thường như vậy thì chắc chắn không phải bạn bè bình thường.
Long Khắc Phương chuyển đề tài, “Chẳng qua nữ sinh các em lại không nhất định sẽ thế. Nữ sinh quá nhạy cảm, không thể dùng chiêu này được.” Anh ấy đang muốn dụ Long Ngọ nói ra quá trình kết bạn của cô, thế mà chỉ một câu của Long Ngọ đã trực tiếp khiến Long Khắc Phương đứng khựng tại chỗ.
“Cậu ấy là nam sinh.” Long Ngọ quay đầu nhìn anh mình rồi nói, “Chắc uống một chút sẽ ổn.”
“Tửu lượng của cậu ấy không được tốt lắm.” Long Ngọ lẩm bẩm một câu.
Long Khắc Phương hít một hơi thật sâu, trấn định lại liền ôm vai Long Ngọ đến quầy thu ngân để tính tiền.
“Em gái này, không ngờ em lại có thể giành trước anh mình đấy.” Long Khắc Phương vẫn thấy thật khó tin. Một nam thanh niên hoạt bát sáng sủa, trông cũng đẹp trai như mình còn chưa có bạn gái. Mà đứa em gái suốt ngày nghiêm cái mặt đơ như muốn ăn thịt người của mình lại đã có bạn trai, đôi tình nhân lại còn đang giận dỗi nữa cơ đấy.
Nếu là trước đây Long Ngọ sẽ không để Long Khắc Phương dựa vào mình thân mật như vậy, quá lắm thì cũng chỉ cho anh ấy một phút đồng hồ. Chẳng qua vì đang học hỏi kinh nghiệm nên Long Ngọ đành phải nhịn, mặc anh ấy ôm vai ra khỏi siêu thị.
Long Khắc Phương bắt đầu hỏi cặn kẽ quá trình “Kết bạn” của Long Ngọ. Long Ngọ nghĩ đó là chuyện cần thiết, nên bắt đầu kể lại từ lần đầu tiên nhìn thấy Thi Sơn Thanh.
“Nói như vậy, lần đầu tiên gặp nhau em đã chủ động ngồi bên cạnh cậu ta?” Long Khắc Phương cảm thấy mình đã quá xem thường Long Ngọ rồi.
“Ừ.” Long Ngọ thừa nhận một cách gọn gàng dứt khoát. Lúc đó mới bắt đầu đi học lại, lần đầu tiên thấy Thi Sơn Thanh thì cô đã có hảo cảm với cậu rồi, cho nên mới đến ngồi bên trên cậu.
Hai người một người nói một người hỏi, đều đắm chìm trong thế giới của mình. Long Khắc Phương khiếp sợ vì sự mạnh dạn và cởi mở của em gái mình, còn Long Ngọ thì nhớ tới Thi Sơn Thanh, nên trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt liền được bao phủ bởi nụ cười nhạt. Cô hoàn toàn không chú ý tới người đàn ông đang che dù ở phía đối diện xéo với mình.