Đằng Ấy, Làm Bạn Nhé?

Ngoại truyện 2


trước sau

Long Nguyên năm nay sáu tuổi, cậu còn một cô em gái tên là Thi Mặc, cô bé cũng sáu tuổi, bà nội nói bọn cậu là long phượng thai. Về phần vì sao hai đứa cậu không giống nhau thì bố nói cậu đừng có quan tâm nhiều, dù sao bọn cậu cũng là ruột thịt.

Long Nguyên chẳng để ý chuyện bọn cậu khác họ, nhưng gần đây có xem vài bộ phim tình cảm gia đình, và cậu có câu hỏi lớn về mối quan hệ gia đình của mình. Em gái cậu trầm mặc cũng như tên, theo bà ngoại nói thì lúc trước mẹ cũng y thế. Cho nên em gái sẽ không chịu theo dõi bố mẹ.

Nhưng Long Nguyên thì khác, qua vài tuần quan sát tổng kết, cuối cùng cậu phát hiện ra một sự thật kinh người!

Đó chính là mẹ tốt với đứa cùng họ là mình, còn bố thì rất tốt với em gái. Long Nguyên đoán rằng, cậu và bố không có quan hệ huyết thống, em gái cũng không phải do mẹ sinh ra!

Nhà bọn cậu là một tổ hợp gia đình gì thế! Nhìn bố và em gái có khuôn mặt giống nhau, Long Nguyên nhìn khuôn mặt của mình trong gương lại càng thêm chắc chắn!

“Tiểu Nguyên ra đây, phải đến nhà bà ngoại rồi.” Thi Sơn Thanh nhíu mày, nhìn Long Nguyên vẫn đang nằm nhoài trước gương thì bất đắc dĩ nói. Không biết tại sao đứa nhỏ này cứ thích soi gương, còn cô bé như Tiểu Mặc lại chẳng thấy soi gương bao giờ.

“Dạ!” Long Nguyên ngoan ngoãn đi ra, cậu không dám không nghe lời bố, vì cậu biết bố là tổng giảm đốc của công ty, rất có tiền! Nếu bố không vui liền đuổi mình với mẹ đi thì biết làm sao?

“Anh, cho này.” Thi Mặc ôm một con búp bê mà Long Nguyên thích nhất, nhét vào lòng cậu, sau đó một mình đứng đấy không nói lời nào.

Long Nguyên hít hít mũi, vừa cảm động lại hơi ghen tị. Em gái chẳng lo bị đuổi đi, dù sao em ấy cũng là con ruột của bố mà.

Long Ngọ cũng đi ra khỏi phòng, theo sau Thi Sơn Thanh. Bây giờ tóc Long Ngọ đã dài đến thắt lưng, Thi Sơn Thanh đều phải giúp cô buộc lại vào mỗi sáng, còn có tóc của Thi Mặc cũng là anh buộc. Ăn mặc trong gia đình đều là anh ôm đồm hết.

“Tiểu Mặc tỉnh
chưa?”
 Thi Sơn Thanh ngồi xuống xoa đầu con gái, “Bố buộc tóc cho con nhé?”

“Dạ.” Thi Mặc gật đầu đồng ý, sau đó ngẩng đầu nói với người có khuôn mặt không khác bé mấy là Long Ngọ, “Mẹ ơi, chào buổi sáng ạ.”

“Ừ, chào buổi sáng, Tiểu Mặc.” Long Ngọ cười cười, thấy Thi Mặc được Thi Sơn Thanh dắt đi thì xoay người dắt Long Nguyên đến.

Khuôn mặt của Long Nguyên có nhiều hơn khí khái hào hùng so với Thi Sơn Thanh hồi nhỏ, tính cách không khác mấy, rất hoạt bát, không giống Thi Sơn Thanh sau này cứ áp chế tính cách trời sinh của mình. Khuôn mặt của Thi Mặc hiền dịu hơn, giống Thi Sơn Thanh hơn một chút, nhưng ai nhìn cũng thấy bé giống mẹ bé.

“Mẹ chịu oan ức rồi!” Long Nguyên tưởng tượng một lố trong đầu, nên hiện tại nước mắt rưng rưng.

“?” Long Ngọ không hiểu ý, cũng không kinh ngạc, lẳng lặng nhìn Long Nguyên, đợi cậu nói ra. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, không biết sao đứa nhỏ Long Nguyên này lại vậy miết, cả ngày cứ nghĩ linh tinh nhiều hơn cả người lớn.

“Suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện phiền lòng gì à?” Thi Sơn Thanh nắm tay Tiểu Thi Mặc, đứng sau lưng Long Nguyên nghe một lúc mới lên tiếng.

Long Nguyên bị kinh sợ, lẻn vào lòng Long Ngọ nhanh như chớp.

“Mẹ!”

“…” Hai bố mẹ cộng thêm một Tiểu Thi Mặc đều lẳng lặng nhìn Long Nguyên diễn trò.

“Anh ơi, nhà mình phải đến nhà bà ngoại.” Tiểu Thi Mặc lên tiếng.

“Oh!” Long Nguyên thấy mọi người đều không để ý tới mình, thì biết mình lại làm trò cười rồi, liền tủi tủi thân thân tuột khỏi người Long Ngọ, đi đến nắm một bàn tay khác của Thi Sơn Thanh.

“Đi thôi, A Ngọ.” Thi Sơn Thanh cúi đầu cười nói với Long Ngọ, “Bọn mình về nhà nào.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện