Vòng bán kết cuộc thi đã khởi động, hôm nay là ngày Nhạc Quân tham gia thi đấu.
Như cô được biết hôm nay ban tổ chức sẽ tổ chức buổi chụp ảnh để công khai từng thí sinh trên trang chính thức của cuộc thi.
Sau đó bắt đầu mở bình chọn online.
Số điểm bình chọn sẽ chiếm ba mươi phần trăm điểm, còn lại bảy mươi phần trăm dựa vào điểm ban giám khảo chấm.
Đặc biệt ban tổ chức nghiêm cấm tuyệt đối hành vi mua hoặc hack lượt thả tim, bình luận và chia sẻ.
Nếu bị phát hiện thí sinh đó sẽ bị buộc rút khỏi cuộc thi vĩnh viễn.
Hôm nay Nhạc Quân mặc một bộ váy body đơn giản màu đen trễ vai.
Vừa lịch sự, thanh lịch lại không kém phần gợi cảm.
Cô vừa bước vào khu vực thi đấu liền có nhiều ánh mắt hướng đến.
Lúc đầu có hơi mất tự nhiên, nhưng dần dần bình tĩnh lại.
Khí chất lãnh đạm, không nhiễm bụi trần của mình khiến cô như một thế giới khác so với những thí sinh còn lại.
Trước khi tham gia phần khảo hạch trực tiếp này, bên tổ chức cuộc thi đã liên hệ với cô.
Dặn dò cô vài điều để chuẩn bị tốt như phần thi tài năng, cả trang phục tự chọn, trang điểm…
Giám khảo cuộc thi vừa nhìn thấy cô gái trước mắt đều kinh diễm một trận.
Cô gái này trên hồ sơ dù nhìn qua hình đã vô cùng xuất sắc, khi gặp ngoài đời thực càng xuất chúng hơn gấp nhiều lần.
Đặc biệt chính là khí chất cao quý, thoát tục của cô đều khiến người khác không khỏi xuýt xoa.
“Bạn là Tần Nhạc Quân?” Vị giám khảo nữ hơn ba mươi tuổi cũng chính là đương kim hoa hậu lần thứ bảy Đặng Diễm Quý.
Dù đã qua tuổi xuân xanh nhưng trên mặt người phụ nữ vẫn xinh đẹp như vậy.
Nhìn chỉ nghĩ cô tầm hai lăm, hai sáu tuổi.
“Vâng ạ.
Chào bốn vị giám khảo.
Tôi xin tự giới thiệu tôi là Tần Nhạc Quân năm nay hai mươi tuổi hiện là sinh viên khoa thiết kế ĐH A.” Nhạc Quân lúc này bình tĩnh đến mức cô cũng ngạc nhiên, cô thế mà không hề bị căng thẳng hay lo lắng.
“Bạn có thể giới thiệu sơ qua về tính cách, sở thích cũng như ưu khuyết điểm của mình.”
Nhạc Quân gật đầu, giọng nói thanh thoát nhưng đầy tự tin của cô vang lên: “Vâng.
Tôi thật ra từ nhỏ đến lớn đều không giỏi giao tiếp.
Tôi đến Đức sinh sống gần đây mới trở lại sau mười năm vì vậy cả tiếng Đức, tiếng Anh và Nhật tôi đều thông thạo.
Tôi cũng học piano từ nhỏ đã nhận được nhiều giải thưởng lớn nhỏ ở Đức.
Trong hồ sơ tôi đã có ghi chi tiết…” Giám khảo gật đầu, hiếu kì muốn nghe cô gái này tiếp tục.
Nhạc Quân dừng ba giây nói tiếp: “Tôi cũng là người sở hữu thương hiệu nước hoa Arrebol hiện nay.
Là nhà điều chế chính của Arrebol” Vừa dứt lời cả trường thi đều ồ lên.
Arrebol là thương hiệu dì lập cho cô khi cô chỉ mới mười hai tuổi.
Có thể vì được di truyền từ tài năng điều chế của mẹ mình mà cô vô cùng có năng khiếu ở lĩnh vực này.
Một phần vì khi mẹ cô bất hạnh qua đời, chuyện này đã ám ảnh tâm lý cô.
Nên hai năm đó cô không thể tiếp xúc với ai, cũng không đến trường.
Chỉ ở trong phòng điều chế vô số loại nước hoa.
Dì cô thấy những loại nước hoa của cô vô cùng xuất sắc, có thể lập thương hiệu và kinh doanh.
Cô khi đó không hiểu kinh doanh, kiếm tiền là gì.
Chỉ làm theo lời dì điều chế nước hoa, dần dần thương hiệu bắt đầu lớn mạnh và nổi tiếng trên toàn thế giới.
Arrebol là tên do cô đặt.
Cô chọn cái tên vì tình cờ vào một buổi chiều hoàng hôn trên sân thượng, cô đứng ở đó hít thở bầu không khí trong lành, ngắm nhìn ráng chiều đang dần buông xuống.
Cô chợt thấy nó như hào quang tỏa sáng trong con người u tối của cô.
Khi ấy cô liền đặt tên Arrebol cho thương hiệu này.
Một là dành cho mẹ cô.
Một là dành cho tâm hồn mệt mỏi đầy vết thương của mình.
Arrebol còn có nghĩa là “Hào quang ráng chiều”.
Một loạt tiếng xì xào nghị luận ở trường thi.
“Ôi tôi cũng đang dùng nước hoa của thương hiệu này đó.
Siêu siêu thích luôn nhé.
Không ngờ cô gái đó là chủ thương hiệu này, đỉnh thật ý.”
“Thương hiệu này có tiếng sang trọng lại huyền bí, mùi hương độc lạ lại thơm nữa nên nhiều người ưa chuộng lắm.”
“Tôi cũng dùng đó.
Giá ngang ngang với Chanel nhưng mùi hương xuất sắc hơn á.”
“Bạn đó giỏi quá, lại xinh như vậy nữa.
Đỉnh ghê.”
Tiếng rì rào bàn luận một lúc liền bị ban tổ chức ra hiệu trật tự.
“Cô gái rất tài năng, vậy em đến với cuộc thi này là vì điều gì?” Vị giám khảo nam tầm ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi lên tiếng.
Anh rất hứng thú với cô gái này, trông cô lạnh lùng nhưng lại rất thu hút.
“Tôi muốn đăng quang, trở thành người có thể mang lại hi vọng cho nhiều người.
Tôi không muốn vào showbiz thị phi để làm diễn viên hay ca sĩ, người mẫu.
Nên chỉ còn cơ hội đăng quang lần này.
Tôi muốn dùng thân phận cao quý của Hoa hậu để làm từ thiện.
Và để xứng đáng với một người.
Xin cảm ơn.”
“Bạn muốn nói là vì bạn không có tiếng nói với mọi người nên khó có thể kêu gọi từ thiện?” Vị nam giám khảo khi nãy hứng thú nhìn cô gái hỏi.
“Vâng.” Nhạc Quân trả lời dứt khoát cho thấy được quyết tâm và sự chân thành của cô.
“Vậy xứng với một người?” Anh tiếp tục hỏi.
Ba giám khảo còn lại thấy anh hỏi vào chuyện riêng tư của thí sinh nên khẽ ho khan.
“Vâng, nhưng thật xin lỗi câu hỏi riêng tư tôi xin phép từ chối nói rõ.” Nhạc Quân không tỏ vẻ khó chịu mà nhẹ nhàng trả lời khiến ban giám khảo rất có thiện cảm.
“Cô gái trả lời rất tốt.
Phần một đã xong, bạn có thể về vị trí chờ thi phần tiếp theo.” Vị giám khảo có tuổi lớn nhất cũng là người có quyền nhất ở đây lên tiếng cho Nhạc Quân lui xuống.
Nhạc Quân cúi nhẹ đầu lịch sự cảm ơn sau đó xoay người về vị trí.
Thi xong phần thi đối đáp và đo ba vòng, chiều cao, cân nặng một lượt xong.
Nhạc Quân cùng Âu Dương Tịch ở lại để chụp một bộ ảnh cá nhân.
ADT trên đường về kí túc vẫn luôn nhìn chằm chằm cô bạn mình.
Càng lúc cô càng thấy Nhạc Quân có quá nhiều điều huyền bí gợi cho người khác muốn tìm hiểu.
Ôi đệch, cái mẹ gì vậy.
Mình là phụ nữ nha, sao có thể có ý nghĩa muốn tìm hiểu cô gái này chứ.
Ôi