Nhạc Quân vì cả người nóng lên làm kích thích mùi hương trong cơ thể, đập mạnh vào tâm trí của người kia.
Trần Cảnh Vũ cười một cái đáp “Ừm” sau đó cúi đầu phủ lên môi cô gái.
Nụ hôn mạnh mẽ như vũ bão.
Anh như muốn hút hết mọi hương thơm trong khoang miệng cô.
“Nhạc Quân, mùi hương này sẽ khiến anh làm em chết mất.” Anh gặm cắn vành tai cô, cô khẽ rên lên một tiếng.
Lại nghe lời nói nhuốm đầy dục vọng chiếm hữu của anh, cô đưa hai tay ôm chặt anh đẩy anh ngã xuống giường.
Ồ là tư thế nữ trên, nam dưới nha.
Trần Cảnh Vũ bất ngờ bị đè nằm dưới mà có hơi bất ngờ, cô gái của anh đang muốn khiêu khích anh sao.
Anh rất tự nhiên nằm thoải mái.
Anh muốn nhìn xem cô sẽ làm những gì.
Nhạc Quân nhìn vẻ mặt khiêu khích, gợi đòn của người này càng thúc đẩy cô mạnh bạo hơn.
Cô sẽ khiến anh hối hận cho xem.
Tưởng cô chỉ biết nằm dưới à.
Hừ.
Trần Cảnh Vũ nhìn mọi biểu cảm trên mặt vợ, anh khẽ cười.
Anh sao lại không hiểu chứ.
Nhưng cô lại không hiểu, chỉ cần là cô thì anh đều muốn.
Dù cô chỉ ngồi bên cạnh không làm gì anh cũng không chịu nổi muốn đặt cô dưới thân mình mà dày vò.
Anh nhìn cô cười dịu dàng, ôn nhu.
“Em muốn làm gì nào?”
Nhạc Quân cười tươi trèo lên người anh, dạng hai chân ra ngồi hẵn trên phần eo bụng anh.
Trần Cảnh Vũ ngạc nhiên nhìn tư thế của cô.
Bộ đồ ngủ của cô thực sự quá đả kích anh.
Tiểu Cảnh Vũ đã căng cứng từ lúc nào.
Anh chịu đựng tới bây giờ đúng là quá xuất sắc đi.
Vậy mà anh còn để cô nàng trêu chọc đến mức này.
Nhạc Quân phát hiện biểu cảm của Trần Cảnh Vũ có chút thay đổi, cô cười nhẹ đặt hai tay sang hai bên người anh cúi đầu hôn lên khóe môi anh, sau đó khẽ liếm mút cánh môi người đàn ông.
Nhưng cô chỉ dừng ở đó không đi sâu hơn.
Thân người cô vì hành động mà cựa quậy trên eo bụng anh.
Trần Cảnh Vũ thở hắt một cái.
Anh kiềm chế tiếng rên, lớn tới từng này tuổi chưa bao giờ bị trêu chọc tới mức này.
Ok được rồi, hiếm có khi cô gái của anh chủ động lại vui vẻ như vậy, anh sẽ cố gắng bồi cô.
Anh thả lòng xem cô muốn làm gì tiếp theo.
Nhạc Quân ban đầu chỉ muốn trêu anh một tí nhưng khi bắt đầu một lúc cô thấy cả người đã nóng hừng hực, cô động tình rồi.
Cô tự nhiên không muốn chỉ là một người phụ nữ bị động dưới thân anh.
Dù anh không nói nhưng cô hiểu rõ đều là đàn ông, đối với phương diện này đương nhiên sẽ muốn người phụ nữ của mình nhiệt tình và chủ động một chút.
Như vậy sẽ khiến cả hai trong lúc làm tình sẽ được hưng phấn và thỏa mãn hơn.
Cô còn nhớ tới trước đây từng có người nói những người đàn ông ngoại tình cho dù vợ hay người yêu xinh đẹp thế nào nhưng nếu ở trên giường chỉ như con cá chết nằm bất động thì họ sẽ mau chán nãn.
Cô thầm nghĩ đúng vậy, nhớ những lần cùng anh làm tình hình như cô có chút giống với con cá chết thì phải.
Không được nhân cơ hội lúc này đang máu lửa cô phải thử chủ động một lần.
Trần Cảnh Vũ nhìn chăm chú cô, lại phát hiện cô dừng lại như đang suy nghĩ gì đó rất nghiêm túc cũng đầy nan giải.
Nhìn hai đầu chân mày cô nhíu chặt khiến anh đau lòng, mà bản thân anh cũng đã sắp không kiềm chế nổi nữa.
Anh định ôm cô đặt dưới người mình nhưng ngay lúc đó, cô cúi người hôn liếm trên yết hầu của anh.
Cổ họng Trần Cảnh Vũ khô khốc, cả người cứng đờ hai tay ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của cô vuốt ve.
Nhạc Quân đã hoàn toàn gỡ bỏ phong ấn, cô mạnh mẽ cởi phăng áo choàng tắm trên người Trần Cảnh Vũ.
Cô nhẹ nhàng hôn liếm từng chút một từ yết hầu xuống đến vùng eo bụng của anh.
Anh thở dốc, rên lên vài tiếng.
Anh không ngờ cô lại muốn chủ động làm tới cùng.
Nhạc Quân lấy hết dũng khí, cô đưa tay chạm vào vật cứng rắn kia của anh.
Qua lớp quần lót nhưng cô vẫn cảm thấy nó nóng như có thể thêu rụi cô.
Cô cười mỉm khẽ bóp nhẹ một cái.
Trần Cảnh Vũ hít mạnh, giọng nói đã khàn đục: “Quân Quân!”
Nhạc Quân không để ý anh gọi mình.
Cô đưa tay cởi đi lớp quần lót kia, vật đàn ông của anh như vừa được giải thoát lập tức đứng thẳng lên.
Cô là lần đầu nhìn rõ như vậy, cô hơi xấu hổ nhìn chỗ khác.
Trần Cảnh Vũ đã sắp đến cảnh giới rồi, cô gái nhỏ của mình càng ngày càng lớn mật hơn.
Lại có thể trêu đùa anh như vậy, vật kia của anh đã căng cứng khó chịu đến cùng cực rồi.
Anh bắt lấy tay cô đang làm loạn: “Nhạc Quân, được rồi.
Anh sắp chết đến nơi rồi.
Để anh vào nhé.”
Nhưng cô nào có nghe theo, cô đã lỡ phóng mũi tên ra rồi, phải theo tới cùng.
Cô dùng hai tay nắm lấy vật kia của anh, học theo bộ phim mình từng xem.
Trần Cảnh Vũ phát hiện cô định làm chuyện gì, anh giật mình đè lấy vai cô khàn giọng nói: “Nhạc Quân, đừng.
Em không cần làm vậy.
Em chỉ…aaa…ưm.” những chữ tiếp theo đã bị nghẹn trong họng.
Nhạc Quân cúi người dùng miệng ngậm