Lậm Tử Minh đang giặt quần áo cho cả nhà, đột nhiên mẹ vợ hắn Lưu Tố Hồng đem chiếc quần áo ném lên mặt hắn, vênh váo tự đắc nói: "Lâm Tử Minh, đem quần áo của ta giặt sạch trước đã"
Lâm Tử Minh khóe miệng có chút run rẩy, đối với bà mẹ vợ ngày càng quá quắt này hắn thật sự không nhịn được nói: "Mẹ, lần sau mẹ để con giặt quần áo có thể đặt quần áo ở giỏ đựng được không, không cần ném lên mặt con như vậy, tốt xấu gì con cũng là con rể của mẹ mà”
Chẳng phải sao, quần áo rơi trên đỉnh đầu hắn, thật sự rất xấu hổ.
Mẹ vợ liền cho hắn một cái tát vào đầu: "Bảo ngươi giặt liền giặt,nói lời vô nghĩa nhiều như vậy, tin hay không lần sau ta bịt cái miệng ngựơi lại. Một tên phế vật, cũng dám nhiều lời, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám giặt không sạch sẽ,đừng nghĩ đến việc hôm nay có cơm ăn"
Nói xong còn chưa hết giận,bồi thêm một cái tát nữa lên đầu của Tử Minh.
Lâm Tử Minh tức giận đến cả người run rẩy, mẹ vợ hắn lại khinh bỉ nói: "Sao nào, không phục? Còn muốn đánh ta chắc? Đến,đánh ta thử xem, không phải ta coi thường ngươi,nếu ngươi dám động vào ta một chút, ta liền xem như ngươi thắng,ngươi dám không? Cái đồ phế vật nhà ngươi"
Nếu có thể, Lâm Tử Minh thực sự muốn liều lĩnh mà đánh trả lại, trong mấy năm qua hắn ở Sở gia ngay cả chó cũng không bằng. Mỗi ngày ngoài làm việc vẫn là làm việc, thường xuyên cơm ăn không đủ no, chỉ vì hắn là đang ở rể.
Hơn nữa kết hôn đã 4 năm,ngay cả vợ của mình đều chưa chạm qua,nói là con rể, kỳ thật chính là nô tài ở Sở gia mà thôi,
"Phế vật chính là phế vật, cho người đánh cũng không dám đánh, đàn ông mà sống như người, thà chết đi còn hơn!"Mẹ chồng hắn tàn nhẫn nói.
Lâm Tử Minh cúi đầu, siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, hắn cũng