"Đây là điều cháu nên làm, dù sao cháu là bạn tốt của Phi Phi, Phi Phi gặp nạn cháu không thể trốn tránh như người nào đó, rất sợ chết muốn trốn đi chú? Ha ha." Trương Diệu Đông chế nhạo nói, ánh mắt còn cố ý nhìn Lâm Tử Minh liếc mắt một cái, đã ăn cướp trắng trợn mà còn chế nhạo Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh nghe được, lập tức nhíu mày, Trương Diệu Đông ấy mà không biết xấu hổ, Sở Thiên được cứu ra, hắn và Trương Diệu Đông chẳng hề có một chút liên quan đến nhau.
"Trương Diệu Đông, chuyện vừa rồi cùng với người có liên quan gì chứ?" Lâm Tử Minh nhịn không được nói.
Trương Diệu Đông nhất thời cười ha hả, "Ha ha, liên quan gì tới ta, chẳng lẽ liên quan đến ngươi ư? Lâm Viễn Dương không phải cho ta mặt mũi, chẳng lẽ là cho Lâm Từ Minh ngươi mặt mũi?Thiên đại chế cười!"
Liễu Tố Hồng ở phía sau đá hắn một cước, mắng: "Lâm Tử Minh đồ phế vật nhà ngươi câm miệng cho ta! Thiên Nhi xảy ra chuyện, ngươi ăn hại trốn tránh một bên sợ chết, hiện tại Thiên Nhi được Diệu Đông cứu ra , ngươi còn dám nói chua ngoa ở đây à? Nguơi là một con chó thối tha không biết xấu hổ!"
Lâm Tử Minh bị đả suýt nữa ngã sấp mặt, vội vàng giải thích, "Mẹ, con không có... .."
Hắn chưa nói hết câu, đã bị Sở Hoa Hùng cắt ngang, lạnh nhạt nghiêm mặt nói: "Lâm Tử Minh, người thật vô lý ! Ngày trước ngươi ăn hại vô dụng, hiện nay người ta Diệu Đông là ân nhân của Sở gia ta, ngươi còn dám nói những điều không tốt về anh ta, mau mau xin lỗi Diệu Đông!
"Ba.....
"Đừng gọi ta là ba, ta không có con rể như ngươi đâu, thật xấu mặt!" Sở Hoa Hùng mắng.
Lâm Tử Minh vội vàng nhìn về phía Sở Phi, hy vọng Sở Phi có thể giúp hắn giải thích, nhưng hắn phát hiện, ánh mắt Sở Phi lạnh lùng nhìn hắn, rõ ràng cũng không tin lời hắn nói.
Sở Phi đối với Lâm Tử Minh hoàn toàn thất vọng, Sở Thiên gặp chuyện không may, cô không mong đợi vào Lâm Tử Minh có thể giúp đỡ, để không làm Trương Diệu Đông tức giận, cô cố ý làm cho Lâm Tử Minh ở trong xe, không cần đi ra ngoài làm hồng chuyện. Kết quả hắn không nghe lời, lại còn chạy qua đây, hiện tại Sở Thiên được Trương Diệu Đông cứu ra, Lâm Tử Minh với tư cách là anh rể của Sở Thiên, không những không cảm kích, còn nói vài lời chua chát, thật sự là ghê tởm tới cực điểm rồi!
Trương Diệu Đông nhìn qua Lâm Tử Minh bộ dạng cam chịu, còn phải nói trong lòng hắn thoải mái như thế nào, nhất là Sở Phi đổi với Lâm Tử Minh kia có phần chán ghét, càng làm cho hắn thích bay lên, cổ ý làm ra bộ dáng rộng lượng, khoát tay nói: " Cho dù hắn không muốn xin lỗi, cháu cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần bác trai bác gái và em Sở Thiên tin tưởng cháu là được."
Không thể không nói, Trương Diệu Đông người này thật sự diễn rất giỏi, làm ra bộ dáng rộng lượng, lôi kéo bọn họ nhin Lâm Tử Minh thêm hận thù cao.
"Lâm Tử Minh, nhìn xem những điều tốt mà mày làm! Ta nói cùng là đàn ông như nhau, chênh lệch như thế nào mà lớn như vậy! Ngươi là đồ vô dụng, còn có mặt mũi để sống ở trên thế giới này ư!"
May mắn là Diệu Đông ta rộng luợng, không có cùng ngươi chấp nhặt!"
"Sớm biết rằng như vậy, bốn năm trước, ta sẽ không đem đồ phế vật nhà ngươi về !"
Lâm Tử Minh cúi đầu, không rên một tiếng, hắn không rõ mình cảm thấy gì, hắn không cảm nhận được sự tồn tại của trái tim mình.
Lúc này Sở Phi nói chuyện, "Được rồi, anh ta vẫn luôn là người như vậy, các người cũng không phải không biết. Nếu em trai đã được cứu ra, trước hết dẫn em trai đi bệnh viện trị liệu đi."
"Đúng, đúng rồi.
Bọn họ nhớ tớiviệc chính, Sở Thiên mình đầy còn thương tích.
Trương Diệu Đông nói: "Cháu có một người bạn cùng lớp là giám đốc của bệnh viện Trung Ương, đối với ngoại thương đặc biệt tinh thông, chúng ta mang em Sở Thiên đi bệnh viện Trung Ương đi."
Sau đó hắn liền nhấn chìa khóa xe, Sở Thiên phát hiện Trương Diệu Đông lái chiếc xe Lamborghini, nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, hâm mộ lại hưng phần mà nói: "Wow, Đông ca, anh lái Lamborghini u, anh thật là soải !"
Trương Diệu Đông trên mặt không thể che dấu được, nói: "Ấy lại như thế chứ, Lamborghini cũng không quý, chỉ có mấy trăm triệu mà thôi."
"Đông ca, anh thật sự là quá lợi hai, em có thể ngồi xe của anh sao?" Sở Thiên kích động nói.
"Đương nhiên có thể." Trương Diệu Đông gật đầu nói, hắn lại liếc mắt một cái nhìn Lâm Tử Minh, thật thích làm sao.
Sở Thiên nói: "Đông ca, nếu anh là anh rể em vậy là tốt rồi ." "Ha ha, nếu chị của em không ý kiến, anhrất sẵn lòng."
Bọn họ trò chuyện trên xe, giẫm chân đạp ga một phát liền chạy đi, Sở Phi
xuất phát cùng với Sở Hoa Hùng và Liễu Tổ Hồng, vůt Lâm Tử Minh một mình ở lại chỗ này.
Lâm Từ Minh thở dài, thu dọn tâm tình vỡ vụn, chuẩn bị rời đi, lúc này Lâm Viễn Dương chạy tới, với vẻ mặt kính sợ và kính cẩn, cúi đầuyới Lâm Tử Minh gọi một tiếng, " anh Tử Minh em không biết Sở Thiên là cậu em vợ của anh, xuống tay nặng một chút, xin anh