Nếu như anh thua, anh lập tức kỷ tờ thoả thuận ly hôn, về sau cũng đừng xuất hiện trước mặt ta !"
" Phi Phi, em liền như vậy không muốn nhìn thấy anh sao?"
Sở Phi né tránh ánh mắt hắn, " Anh nói có dám hay không !"
" Được, cứ cược như vậy !" Lâm Tử Minh trước nay nghiêm túc chưa từng thấy, " Nếu anh thắng, anh muốn em là vợ của anh, một người hợp pháp!"
Mặt Sở Phi đỏ bừng, cô làm sao không biết ý tứ của Lâm Tử
Minh, trong lòng mắng một câu, phun ra một chữ, " Được!"
Lâm Sơn Hà, là chú của Lâm Tử Minh, cũng là người đứng đầu của Lâm gia.
Bốn năm trước đã quyết định trục xuất Lâm Tử Minh ra khỏi Lâm gia, chinh là chủ ý của Lâm Sơn Hà, hắn vĩnh viễn không quên được, đêm hôm đó ánh mắt Lâm Son Hà nhìn hắn thậm chí rẻ mạt hơn con chó !
Hiện tại bốn năm đã trôi qua, ông trời có mắt, ông nội đã tỉnh lại trước khi chết, nỗi oan khuất tích tụ lâu rồi bây giờ mới được rửa sạch, còn đem sản nghiệp để lại cho hắn. Làm cho hắn có cơ hội trả thù Lâm gia!
Lúc đầu Lâm Tử Minh cũng không muốn làm như vậy, nhưng những gì diễn ra hôm nay thật sự đả kích hắn, Sở Phi hiểu lầm hắn, đã làm cho hắn như muốn ngã bệnh. Hơn nữa Trương Diệu Đông đã lợi dụng tình hình, Lâm Tử Minh lo lắng, để tình hình diễn ra thêm như thế này nữa Sở Phi thật sự sẽ bị Trương Diệu Đông lừa gạt, đây là điều hắn không thể chấp nhận.
Lâm gia vẫn là gia tộc có quyền lực nhất ở thành phố Hoa, đến lúc đó Lâm Hà Sơn tự mình ra mặt đưa lên quà mừng vào lễ đại thọ 70 của Sở Quốc Đống, tất cả những hiểu lầm sẽ mất đi, Trương Diệu Đông kẻ tiểu nhân này sẽ lộ ra bộ mặt thật của hắn.
Vả lại, việc này cũng có thể làm Lâm Sơn Hà ghê tởn, một công đôi việc.
Sau khi Lâm Tử Minh đi, Lâm Viễn Dương không dám chậm trễ, trước tiên là bảo cáo cho Lâm gia.
Lâm gia.
Sau khi nhiều người nghe được tin tức này, đều giận tím mặt.
Lâm Sơn Hà đường đường làgia chủ của Lâm gia, phải tự mình đi tặng quà mừng cho tiểu nhân Sở Quốc Đống như vậy, đây là sự sỉ nhục của Lâm Sơn Hà, sỉ nhục của Lâm Gia Lâm gia!
"Thằng nhãi nghiệt súc Lâm Tử Minh, thật quả đáng, ý chính mình là người kế thừa sản nghiệp, liền muốn làm gì thì làm! Trung Hiếu Nhân Nghĩa đều bị hắn dẫm nát dưới chân!"
"Gia chủ dù sao là chủ của hắn, tuy nhiên nhục nhã trưởng bối, đúng là vô liêm sỉ!"
"Đều do ba của hắn trước khi chết, đem hếtsån nghiệpcho
súc sinh này, ước chừng cũng hơn năm mươi tỷ ! Tất cả sản nghiệp của Lâm gia chúng ta cộng lại, cũng khoảng tảm mươi tỷ, trực tiếp liền đưa bảy mươi phần trăm sản nghiệp cho súc sinh này. Bằng không hắn có thể có kiêu ngạo như vậy sao? !"
"Ta đã nói , bốn năm trước nên đem hắn đánh cho đến chết!"
"Ôi, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng , Lâm Tử Minh cầm năm mươi tỷ, hắn chính là ông lớn . Ngược lại Lâm gia chúng ta, đột nhiên sơ tán bảy mươi phần trăm sản nghiệp, tài chính bị gãy, nếu không được tiếp tục, liền duy trì không nổi nữa."
Nhiều thành viên của Lâm gia nghe thế, cũng bắt đầu trầm mặc.
Hơn năm mươi tỷ bị lấy đi hết cùng một lúc, điều này làm tổn hại tới Lâm gia, nếu Lâm Tử Minh không đem trả lại số tiền này, Lâm gia sẽ bị đả kích nặng, thậm chí sẽ phá sản !
Cho nên bọn họ cho dù ghét Lâm Tử Minh đến mức nào, cũng đành phải chịu đựng.
Lúc này, Lâm Sơn Hà cao cao tại thượng nói , "Nói cho Lâm Viễn Dương, hai ngày sau đại thọ của Sở Quốc Đống, ta sẽ đích thân tới, đưa lên quà mừng!"
"Tan họp!"
CHƯƠNG 13: TRỞ THÀNH VỢ CHỒNG HỢP PHÁP Lâm Sơn Hà nói xong câu đó, giải tán phòng họp.
Lâm Tử Minh về đến nhà phát hiện của đã bị khoá , Sở Phi bọn họ còn chưa về, hắn cũng không cáchìa khóa, chỉ có thể ở ngoài cửa chờ.
Sau khi chờ đợi hơn 1 tiếng, gia đình của Sở Phi trở về, thấy Lâm Tử Minh ngồi xổm trước cửa, bọn họ trong mắt đều hiện lên một sự chán ghét.
Không có so sánh thì không có tổn thương, sau khi tiếp xúc với Trương Diệu Đông, bọn họ càng xem Lâm Tử Minh liền không vừa mắt, điểm nào cũng thua kém với Trương Diệu Đông, thật không biết đàn ông như vậy sống còn giá trị gì!
Chỉ có Sở Phi nhìn Lâm Tử Minh với bộ dạng đáng thương, trong mắt biểu lộ một chút không đành lòng, trong lòng lạnh như băng, cũng diệu một xuống.
Lâm Tử Minh dù có vô dụng như thế nào, cũng là người
chồng đã chăm sóc cô trong bốn năm qua.
" Anh ở chỗ này chờ lâu không?" Sở Phi hỏi.
Lâm Tử Minh cảm thấy một chút quan tâm trong giọng nói của Sở Phi, làm cho hắn thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu nói: " Chỉ hơn một tiếng thôi, không lâu đâu."
*Thủ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ
"Lần sau không có chia khóa, anh có thể gọi điện thoại cho tôi, không cần chờ lâu như vậy." Sở Phi nói.
"Anh chỉ sợ quấy rầy đến em thôi." Lâm Tử Minh lắc đầu, nhỏ giọng nói.
Liễu Tổ Hồng mất kiên nhẫn, đẩy Lâm Tử Minh qua một bên, mắng một tiếng chó ngoan không nên sủa, bà mở cửa, cố ý dùng sức đóng cửa rất mạnh, gạt Lâm Tử Minh qua một bên, nhìn Lâm Tử Minh bộ dáng cam chịu đau đớn,