"Đương nhiên là thật, ông nội còn có thể lừa cháu ư ?" Sở Quốc Đống cười sảng khoái nói, "Nói đi, cháu có nguyện vọng gì nào ?"
Trương Diệu Đông hi hi cười hai tiếng, nhìn về phía Sở Phi, đột nhiên quỳ xuống, la lớn: "Ông nội, cháu chỉ có một nguyện vọng, chính là hy vọng ông nội có thể đem Sở Phi gả cho cháu !"
Âm thanh của hắn truyền khắp phòng, tiếng vang vọng lại, tất cả mọi người cảm nhận được khát vọng bên tronghẳn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Phi lập tức liền đỏ bừng, lời nói này của Trương Diệu Đông làm cho cô luống cuống tay chân, không biết phải làm sao. Nói thật, Trương Diệu Đông theo đuổi cô nhiều năm, cho tới bây giờ cô đều không có tình cảm với Trương Die Đông, nhiều lắm cũng chỉ có thể không có cảm mà thôi. Nhưng sau khi từ chỗ Lâm Viễn Dương cứu được Sở Thiên về, Trương Diệu Đông biểu hiện nỗ lực, làm cho cô cảm động, đồng thời tâm cũng có một chút rung động, là một nữ nhân ai cũng đều thích đàn ông mạnh mẽ, Trương Diệu Đông là một người mạnh mẽ, cho cô cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Ngược lại, Lâm Tử Minhthì quả thua kém, thậm chí đối lập thiện cảm.
Sắc mặt của Lâm Tử Minh trong nháy mắt trở nên u ám, Trương Diệu Đông này quả thựckhinh người quá đáng! Trước mặt hắn mà lại dám nói ra những lời như vậy, rõ ràng không có đem hắn để vào mắt!
Lập tức tất cả mọi người nhìn sang hắn, với ảnh mắt tràn ngập chế giễu và hả hê, dường như đang nhìn một thằng hề vậy.
Đúng vậy, hắn hiện tại, chính là một thằng hề.
Hắn nắm chặt nấm đấm, mắt như muốn rạn nứt, trong ngực chứa đầy sự túc giận.
Sở Quốc Đống ỹ nghĩa sâu sắcnói: "Diệu Đông hà, Sở Phi đã lập gia đình rồi, cháu không có ý kiến sao?"
Hắn nói chính là không để tâm, nhưng cũng không phải là không đúng.
"Đương nhiên là không ngại!" Trương Diệu Đông chân thành nói: "Ông nội, thật không dám giấu diếm, cháu đối với Sở Phi một lòng chung tình, tình sâu đậm, và chắc chắc rằng Sở Phi là niềm hạnh phúc của cháu ! Cho nên cháu lúc này cả gan thỉnh cầu ông nội, đem Sở Phi gả cho cháu !"
Liễu Tố Hồng ở dưới bàn tràn đầy phấn khích, bà đối với Trương Diệu Đông rất hài lòng, đẹp trai, gia đình giàu có, đối với bà lại kính trọng, quả thực là người con rể hoàn mỹ.
Có vài phụ nữ của Sở gia, đều ghen tị nhìn Sở Phi, hận không thể chính mình gả cho Trương Diệu Đông.
Sở Quốc Đống khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, trong lòng tràn đầy niềm vui, tập đoàn Hoằng Dương tuy rằng không phải là một công ty lớn, nhưng cũng có hàng chục triệu sản nghiệp, khi Sở gia huy hoàng nhất, cũng không tốt so với tập đoàn Hoằng Dương, nếu Sở Phi thật sự gả cho Trương Diệu Đông, đổi với Sở gia mà nói quả thực là một khoản lợi nhuận !
Ông trực tiếp phớt lờ đứa cháu rể Lâm Tử Minh, trong mắt Sở Quốc Đồng, Lậm Tử Minh không phải là người, mà chính là một con chó biết nói mà thôi.
Sở Quốc Đống cười tủm tim nói với Sở Phi : " Cháu ngoan, cháu đồng ý Trương Diệu Đông chứ ?"
" Cháu. ...." Sở Phi đầu óc rối loạn, nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.
Trương Diệu Đông quỳ một gối xuống trước mặt cô, lấy ra một hộp nhẫn tinh xảo, mở ra, là một chiếc nhẫn kim cương sáng chói loá, trông có vẻ như rất giá trị.
" Phi Phi, kể từ lần đầu tiên gặp em, anh đã yêu em ! Trước kia anh không có dũng khí nói ra những lời này, trơ mắt nhìn emôm ấp người khác, là hối tiếc của cả đời anh!" Trương Diệu Đông chân thành nhìn Sở Phi, " Bây giờ anh mới hiểu được hạnh phúc chính là chiến đấu cho chính bản thản mình, Sở Phi anh yêu em, yêu em bằng cả trái tim! Anh thề sẽ làm emlà người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới, gả cho anh, được không ?"
Nói xong, hắn đưa nhẫn kim cương ra, đeo nó vào cho Phi Phi.
Lâm Tử Minh tức giận đến nỗi phổi hắn như sắp nổ tung, hắn làm sao còn có thể chịu đựng thêm được nữa, lập tức tiến lên giữ chặt Sở Phi, một cước đem Trương Diệu Đông đá một phát, "Trương Diệu Đông tao đã nhẫn nhịn mày đủ lắm rồi ! Sở Phi là vợ của tao, mày dựa vào cái gì mà đòi cầu hôn em ấy ? !"
Trương Diệu Đông bị đá, hắn một chút cũng không hề tức giận, ngược lại tỏ thái độ vui vẻ, nở ra một nụ cười đầy âm mưu, hắn chính là cố ý làm cho Lâm Tử Minh đánh hắn, khiến cho Sở Phi càng chán ghét khi thấy Lâm Tử Minh thất lễ với hắn.
Quả nhiên, Sở Phi nhìn Lâm Tử Minh động thủ đánh người, cô lập tức liền nổi nóng, hướng Lâm Tử Minh mắng to: " Lâm Tử Minh, anh là người thật không biết xấu hổ ! !"
Sau đó cô đi qua Trương Diệu Đông dìu hắn đứng lên, " Anh không sao chứ?"
Kỳ thật Lâm tử Minh một cước đá hắn không đến nỗi nghiêm trọng, hắn cố ý làm bộ dạng tốn thương nghiêm trọng, " Phi Phi, anh không sao. Khu khụ khụ. ..... Em cũng đừng mắng Lâm Tử Minh, là anh nóng vội Khụ khụ... Chính là anh thật sự quá thích em, không có em, cuộc sống của anh liền trở nên vô nghĩa.
Trương Diệu Đông thực sự diễn rất giỏi, làm cho người ta không thấy được sự tình bên trong nhưng cũng rất cảm thông với hắn, đối với Lâm Tử Minh càng thêm ác cảm.
Sở Quốc Đống lập tức liền phát hỏa, ông vỗ mạnh vào bàn, măng to: " Thật buồn cười! Lâm Tử Minh nhà người đúng là phế vật không có giá trị, ai cho ngươi có lá gan đánh thiếu gia của tập đoàn Hoằng Dương !Ngượi cũng không xứng đi đánh giày cho người ta !Người đâu, đến giữ Lâm Tử Minh lại cho ta !"
Sau khi nghe được lệnh từ Sở Quốc Đống, một số thanh niên của Sở gia lập tức hành động, đem Lâm Tử Minh chế phục, đè xuống đất, vô cùng bạo lực, nhân cơ hội còn đạp Lâm Tử Minh mấy đá.
Trương Diệu Đông thấy một màn như vậy, trên mặt hắn rốt cuộc không thể che dấu được sự cười cợt, đắc chí nhìn Lâm Tử Minh, ánh mắt như đang nói: phế vật, người như vậy còn muốn đấu với ta ư ?
Khi Sở Phi nhìn qua hắn, hắn lập tức trở về với bộ dạng bị tổn thương, hết sức hèn hạ.
Phi Phi, gả cho anh được không ? Anh đối với em là thật lòng !" Trương Diệu Đông muốn nắm tay Sở Phi nhưng bị Sở Phi hoảng sợ né tránh.
Sở Phi lúc này tâm tư rối loạn, đầu óc lộn xộn, không biết nên quyết định như thế nào mới tốt.
Liễu Tố Hồng đi tới đẩy CÔ, khẽ mắng: "Nha đầu ngốc, sao con ngốc như vậy, mau đồng ý người ta đi ! Người đàn ông tốt như Diệu Đông không còn nhiều nữa đâu, hay con thật sự muốn cùng Lâm Tử Minh sống với nhau cả đời ? !".