Hành động của Sở Phi, khiến cho tất cả mọi người Sở gia hết sức kích động !
Sở Quốc Đống hai con mắt lảo đảo, gần như bất
tỉnh.
Các thành viên khác của Sở gia, cũng ý thức được đã gây ra tai hoạ, cả đám hết sức hối hận, sớm biết rằng Lâm Tử Minh quen biết Lâm Sơn Hà, đánh chết bọn họ cũng không dám làm nhục Lâm Tử Minhnhư vậy, càng đừng nói đuổi hắn đi !
Chẳng mấy chốc tất cả bọn họ đều đổ lỗi hết trên đầu Trương Diệu Đông, nếu không phải hắn muốn cầu hôn Sở Phi, thì mọi chuyện không thành ra như vậy !
Xong rồi, hoàn toàn xong đời đời rồi, đắc tội với Lâm gia, cũng đừng nghĩ có thể sống được ở thành phố Ноа .
Lâm Sơn Hà rời đi, mang đìnhững món quà tặng cho Sở Quốc Đống.
Bọn họ đi khoảng nửa phút, mới có người dám nói chuyện, " Lâm Tử Minh, làm thế nào có thể quen một người có quyền lực lớn như Lâm sơn Hà ?" biết
Câu nói của hắn khiến mọi người thắc mắc, không một ai có đáp án.Có thể hay không, Lâm Từ Minh cũng là người của Lâm gia ?" Cô người nhút nhát hỏi.
Lập tức đã bị một người phù nhận, "Điều đó không có khả năng! Ta đã điều tra Lâm Tử Minh, là một người nông thôn nghèo, cha mẹ chết sớm, không có khả năng là người của Lâm gia. Huống hồ, nếu Lâm Từ Minh là người của Lâm gia, như thế nào lại đến ở rễ Sở gia chúng ta ? Lại như thể nào hèn nhât ở Sở gia ta trong bốn năm qua, Lâm gia cũng thờ ơ như vậy ?
Suy luận này đã khiến mọi người tàn thành.
"Ta đoán, Lãm Từ Minh làm mê hoặc mới nhận được sự ưu ài của Lâm Sơn Tận dụng đại tho bảy mươi của ba, muốn hãnh diện một phen, cho nên mới làm cho Lâm Son Hà tới đây, cùng phối hợp với hắn giả bộ "
Điều này có nghĩa, không phải vì nể mặt Lâm Từ Minh mà Lâm Viễn Dương buông tha cho Sở Thiên sao ?"
" Lâm Từ Minh này thực sự là phế vật"
* Dù sao đi nữa, trước mắt phải tìm được Lâm Từ Minh, làm cho Lâm Từ Minh giải thích rõ ràng vớiLâm Sơn Hà, xoá bỏ hiểu làm, bằng không Sở gia chủng ta thật sự xong đời !"
Sở Phivội vàng chạy ra khách sạn, không nhìn thấy bóng dáng Lâm Tử Minh đâu, cô điên cuồng gọi điện cho Lâm Tử Minh, nhưng cũng không có bắt máy, kể cả bảo vệ an ninh khách sạn, và chủ cửa hàng tạp hoá gần đó, cũng không thấy bóng dáng Lâm Tử Minh. Lâm Tử Minh giống như biến mất khỏi thế giới của cô vậy.
Vậy Lâm Tử Minh đã đi đâu ?
Trở lại vào khoảng thời gian nửa giờ sau, hắn đã rời khỏi khách sạn với một tâm hồn và trái tim tan nát.
Hắn ta bước đi vô định, mất hồn gần như xém bị xe tông nhiều lần
Hắn đang đi bộ, đột nhiên nghe thấy âm thanh bàn cãi ở phía sau, Lâm Tử Minh quay đầu nhìn lại, liên thấy được một cảnh khiến hắn phẫn nộ, thấy có hai nam thanh niên và hai người phụ nữa đang bắt nạt một cụ già.
Bà cụ là một người buôn bán trái cây nhỏ, trái cây trên xe bị đổ đầy trên mặt đất, bốn người kia cùng nhau chà đạp ,mặc kệ bà cụ cầu xin tha thứ, miệngcòn mắng, "Đảnh chế bà già kia, ngươi cũng không Tin xem chung ta là ai, cư nhiên đám bản trái cái ho cho chứng ta? Hại chủng ta ăn tiêu chảy"
Bà cụ hết lên oan uống: "Trời đất chứng giám, ta cho tôi bày giờ đều không có bản trải cây hư, các nguoi nôi chuyện phải có lương tâm chứ !"
"Đảnh chết bà già này, còn dâm nói xạo, giẫm nát hết trái cây thôi rửa này, xem về sau như thế nào có thể hại người !
Đừng dẫm nàt trải cây của ta, đừng dẫm nát trái cây của ta, ta van cầu các ngươi... .
Bà cụ quỳ xuống cầu bọn họ , bọn hắn vẫn thờ ơ đều là những thanh niên trẻ tuổi ở tuổi đôi mươi, trên mặt loẻ lên sự thích thủ và khoải chỉ, làm loại chuyện xấu thể này là một việc rất thù vị với bọn chúng, là một loại thành tựu.
Xung quanh không it người, không dâm đừng lên bảo vệ công lý.
Làm Tử Minh nhất thời không nhìn được, han lập tức bước nhanh đến, hô to một tiểng dừng tay!
Tiếng hét to của hắn, làm cho ánh mắt mọi người lập tức nhìn lại đây, bon người trẻ tuổi kia cũng dừng giẫm đạp."Bà ơi, bà có bị thương không ?" Lâm Từ Minh dìu bà cụ đừng dậy, quan tâm hỏi han.
"Ta không có bị thương, chính là trái cây của ta, trái cây của ta ...." Bà cụ nhìn đến một đống trái cây