Ma Kim lôi từ trong túi trữ vật ra một hủ kim, bắt đầu lây từng cái châm cứu cho Vũ Nguyệt.
Ả ta vẫn cố nhắm mắt giả vờ đang bất tỉnh "Tuy là đâm xuyên qua da thịt nhưng mà sao nó không hề đau tí nào?"
Nhưng đấy chỉ là êm đềm trước thềm bão, trong cơ thể của ả bỗng sóng cuồn trào dâng "Chết tiệt, ta cần phải tiểu tiện!"
Ả cố gồng cứng người, gân xanh cũng nổi lên.
Ma Kim nhìn thấy vị cô nương trước mặt khổ sở như vậy đành giúp một tay.
Hắn đặt bàn tay lên bụng dưới đối phương, truyền một ít ma lực là khiến cho thác nước ào ạt bắn ra không kiểm soát.
"Khốn khiếp, hắn rốt cuộc muốn làm gì cơ chứ!" Vũ Nguyệt ước gì bản thân có quyền được chết.
-Yên tâm, chỉ là thải độc tố ra mà thôi.
(Ma Kim)
Vũ Nguyệt có chút lo lắng khi đối phương đã phác giác: "Hắn biết ta thức rồi sao? Khốn khiếp, vậy ra nãy giờ hắn cố ý!"
-Giờ anh chỉ cho cách kích dục bằng châm cứu này, tí em qua kia phụ anh giải quyết đám điên kia.
(Ma Kim)
-Không, em không muốn học, em muốn được nằm hưởng thụ cơ.
(Hồ Mẫn)
-Thế thì thôi vậy.
Giờ anh thử nghiệm cách dùng châm cứu để tra tấn.
-Em cứ tưởng chỉ cần đâm đại chỗ nào cũng đau chứ?
-Đâu có, đâm vào vị trí đặc biệt sẽ cường hóa nỗi đau, nếu đâm bừa thì có những chỗ sẽ làm tê liệt giúp giảm đau á hoặc tệ hơn là gây tử vong lập tức.
-Quao, chỉ em cái này đi, em hứng thú với việc tra tấn người khác hơn là thỏa mãn họ.
-Anh thì thấy em hai loại gộp thành một thì có.
Hắn dùng tay banh mắt đối phương ra, dùng hai cây kim để cố định không có khép lại, Vũ Nguyệt đương nhiên chửi rủa hắn nhưng cục giấy nhét trong miệng khiến âm thanh phát ra chỉ là ú ớ.
-Em chú ý những mạch máu trong mắt, nếu chịu phải nỗi đau càng lớn thì nó sẽ càng hiện rõ ra.
(Ma Kim)
Vì hắn nhớ hết vị trí những tử huyệt trong nên khi đâm vô số mũi kim vào cơ thể của đối phương, dù đau đớn khôn xiết nhưng vẫn không thể chết được.
Nước mắt nước mũi Vũ Nguyệt giàn giụa, sự phẫn nộ và vô vọng lên tới đỉnh điểm.
Nhưng xem ra biểu hiện này, Ma Kim không hài lòng một chút nào:
-Vẫn chưa đến mức đau tột cùng.
-Thế nào là đau tột cùng á? (Hồ Mẫn)
-Thì cũng như sướng vậy, đau tột cùng thì sẽ khiến đối phương ngất đi.
-Hừm, vậy sao anh không dùng những vị trí sướng tột cùng để chuyển hóa thành đau tột cùng?
-Ừa nhỉ.
Sao anh không nghĩ đến ta, Hồ Mẫn của anh hôm nay thông minh thật.
-Thế cho em hút thêm tí máu đi, nãy hút chưa đủ.
-Cút.
Ma Kim dùng Khiển Xạ Kĩ, đồng loạt điều khiển năm cây kim xuyên phá lần lượt là hai nhụy hoa, rốn và cuối cùng là hai bên hòn đá mọc trên khe suối.
Lần này hắn không dùng ma lực để lan tỏa vào những dây thần kinh cực kì nhạy cảm nữa, ngược lại hắn dùng ma lực để hút huyết dịch đối phương.
Rút.
Tức là Ma Kim đồng loạt rút hết những cây kim ra khỏi da thịt, kéo theo dòng máu bắn ra ngoài.
Nỗi đau khuếch đại đến nỗi linh hồn của Vũ Nguyệt bị xé toạc rồi kéo ra theo những vị trí đó.
Ý thức của ả rơi vào mơ hồ, như đang đứng trước cửa địa ngục, à không, cánh cửa địa ngục lúc này trông giống thiên đường hơn, vì ít ra sự tra tấn ở đó không bằng ở đây.
Tấn.
Tức là Ma Kim lại châm kim lại chỗ cũ, dùng ma khí chữa lành mạch bị thương tổn.
Chưa kịp bước qua quỷ môn quan, linh hồn nàng lại bị thu về, ý thức định hình trở lại.
Đây là thứ Vũ Nguyệt không muốn một tí nào bởi lẽ kế tiếp sẽ là...
Rút.
Tấn.
Rút.
-Khoan, ả ta có lỗi gì mà anh tra tấn ác thế? (Hồ Mẫn)
-Không, không hề có lỗi gì cả.
(Ma Kim)
-Thế mau dừng tay lại đi.
-Được thôi.
Tấn.
Ma Kim để lại những cây kim trên người Vũ Nguyệt, đôi mắt của ả giờ đã đỏ ngầu, đây chính là nỗi đau tột cùng mà hắn đã đề cập.
Dù quá trình chỉ diễn ra trong vòng một phút mà Vũ Nguyệt cứ ngớ bị ai đó giết chết vạn lần.
Hắn triệu hồi phân thân để lau dọn đống chất thải mà vị cô nương kia trong lúc bị dày vò đã xả ra hết.
.
Ma Kim ra ngoài dự tiệc cùng cả doanh trại.
Trận thắng này đã đem lại vô số lợi ích cho Việt Quốc, nói không chừng, phần thưởng lớn nhất sẽ được dành cho đội quân đánh thuê của Ma Kim.
Hắn ta chẳng hào hứng gì cho lắm vì nhớ lại mười nô lệ đã hi sinh cũng như thi thể của Việt quân chất thành đống.
Hắn ta nâng ly rượu và nói lớn:
-Vì những đồng đội đã hi sinh! Vì chiến thắng cho đất nước! Cạn!
Bữa tiệc này không quá hoành tráng vì hôm sau còn phải hành quân, hắn xin được rời tiệc trước.
Ma Kim lấy phần thức ăn, thức uống đem vào trong túp lều nhỏ.
Hắn ta cảnh cáo:
-Đây là thực phẩm của ngươi, cứ dùng tự nhiên.
Nhưng mà ta khuyên ngươi rằng đừng kháng cự dưới bất cứ hình thức nào.
Nếu ngươi cắn lưỡi thì sẽ chẳng chết đâu, chỉ là ngươi chịu đau đớn hơn thôi.
Nếu ngươi tấn công ta thì cũng không nhằm nhò, chỉ là sau đó ta sẽ chặt đứt tứ chi của ngươi.
Còn nếu ngươi tính tuyệt thực, ta vẫn còn một thử nghiệm nhỏ là khoét một lỗ lớn ở bụng ngươi để nhét thức ăn vào, khi đó đến việc ăn uống ngươi cũng chẳng được kiểm soát.
Và cuối cùng, nếu ngoan ngoãn nghe lời, ta hứa sẽ không tổn hại đến ngươi nữa, thậm chí có thể thả ngươi đi.
Vậy nên, đừng có hư hỏng để ta có cớ kêu đám binh lính ngoài kia vào hiếp ngươi tập thể nhé!
Thấy Ma Kim ân cần đến như vậy, Vũ Nguyệt không dại gì tự làm khổ bản thân.
Đồ ăn mà đám giáo đồ Nhật Nguyệt chế biến cũng rất ngon.
Dẫu sao, ở dưới Hạ Giới, ai mà biết dùng gia vị nêm nếm đã trở thành đầu bếp đại tài rồi.
Tuy vậy, Vũ Nguyệt bây giờ không có tâm trạng mở miệng khen ngợi.
Hắn nhìn bộ dạng thê thảm của ả hiện tại, cảm thấy bản thân cũng vơi dần nỗi hận thù.
Vũ Nguyệt no nê, Ma Kim lấy một tấm mền khoác tạm lên người ả, sau đó dẫn ra ngoài.
Hồ Mẫn chở hai người tới hang động của tứ hồ.
Trên đường đi, Vũ Nguyệt bị ép nằm ngửa nhìn lên bầu trời, cốt là để không biết được vị trí của nơi bí mật này.
Hồ Mẫn chủ động bắt chuyện:
-Vũ Nguyệt cô nương năm nay bao nhiêu tuổi thế?
Vũ Nguyệt làm thinh, chẳng muốn phí lời với kẻ thù.
Ma Kim nhẹ nhàng xoa đầu ả.
-Ta năm nay hai mươi lăm.
-Giỏi thật đó.
Còn trẻ vậy cơ mà.
Vậy trước giờ ngươi chỉ toàn luyện thể thôi