Ma Kim và các đạo lữ trở về vừa hay đúng vào lúc thú triều lại lần nữa xuất hiện.
Hàng ngàn, hàng vạn con thú lớn nhỏ trong khu rừng phía Đông ồ ạt lao đến.
Thành trì bị thủng một mảng lớn nhưng dấu vết này rõ là nhân tạo, với cả dường như có một kết giới mỏng ngăn cản mấy con thú tiến vào sâu.
Dân tình ngày đầu nghe nói thú triều lần nữa xảy ra cũng khá là hoang mang.
Tuy nhiên sau khi được lực lượng Hoàng Hà Cảnh Binh trấn an thì chẳng còn đoái hoài đến việc này nữa, họa may có vài đứa trẻ tò mò tiếp cận nhưng sớm bị binh lính bắt được.
Trong thành vốn có vài tên tu chân giả muốn xử lý giúp nhưng mà một thế lực kín đã bỏ ngân lượng ra để họ không nhúng tay vào, tất nhiên vẫn là người của Nhật Nguyệt.
Ma Kim hóa thân thành một vị anh hùng lao từ trên cao xuống, tiếp đất ngầu lòi bằng một dậm uy lực khiến cát bụi tung bay mịt mù.
Một con ma thú khổng lồ, màu đen tuyền, có bộ hàm sắc nhọn, cái mũi nhạy bén đánh hơi khí tức ở hơn ba dặm.
Nó như một trận cuồng phong lao đến nhưng mà hắn vẫn bình thản đứng im tại chỗ, thậm chí còn dang hai tay ra tính đón nhận toàn bộ.
*Hú
Con sói khổng lồ hú lên một tiếng rồi phóng một bước dài tới sát kề Ma Kim, sau đó vẫy đuôi, cuối đầu liếm người hắn, tỏ vẻ rất vui mừng.
Ma Kim nựng nịu con sủng vật này, không ngừng dỗ dành:
-Ái da, Hắc Cẩu còn nhớ chủ nhân ấy à.
Ngoan quá đi.
Mấy nay vất vả cho ngươi rồi, phải lùa đống thú kia đi đến khu vực này.
Sau đó hắn nắm một chùm lông của hắc lang, lấy đà rồi bật nhảy lên cưỡi nó về chuồng.
Thú triều vì thế mà bị dập tắt nhanh chóng.
Xem ra mấy tháng nay, đám giáo đồ đã thuần hóa hết tất cả động vật ở khu rừng phía Đông rồi, chỉ trừ một số con quái vật mạnh mẽ còn trú ngụ dưới lòng sông.
.
Hầm Ngục vẫn luôn được giáo phái tu sửa mỗi ngày, đến hiện tại đã đủ chỗ để chứa gần một vạn người.
Hổ Trung và Dương Quang, hai thuộc hạ trung thành đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trong suốt khoảng thời gian Ma Kim vắng mặt nên đã được ban thưởng bốn mươi linh thạch.
Nhưng xem ra bọn họ cũng sẽ chia đều cho các huynh đệ dưới trướng, dù gì có ngân lượng cũng chẳng biết tiêu vào đâu ngoài những ngày sinh nhật của các phu nhân.
Trong thời gian Ma Kim rời đi, có rất nhiều sự cố xảy ra, đa phần là chuyện của Trang Viên, về độ tăng trưởng của linh thảo, tình trạng của linh thú, ma thú,...!Cũng có vài thứ liên quan tới luyện huyết và luyện kim, nhưng tất thảy hắn đã giải quyết gần như toàn bộ qua thư từ.
Tuy vậy, vẫn có một số vấn đề vô cùng nan giải, điển hình là việc loại linh thảo Ngụ Mộc Linh không ra hoa dù cho các giáo đồ đã cẩn thận từ khâu lấy giống cho tới gieo trồng.
Đây là loại linh thảo cơ bản, nếu không thể tìm cách trồng phù hợp thì sau này khó lòng rẽ hướng sang những loại linh thảo tương tự.
Ma Kim đợt này về đã đặt quyết tâm nghiên cứu, giải quyết cho bằng được mới thôi.
.
Hoàng Hà Thành hiện tại chẳng thay đổi gì nhiều ngoài việc các tổ chức mà Nhật Nguyệt thành lập đã đi vào hoạt động ổn định.
Vô số hiền tài, nhân sĩ khắp Việt Quốc đã hội tụ lại nơi này do mức lương bổng và phúc lợi mà Nhật Nguyệt Thương Hội đưa ra là khá cao, nhưng quan trọng hơn thảy, đây là môi trường tốt nhất để phát huy tài năng.
Với phương châm tuyển chọn gồm:
Ba không: không yêu cầu ngoại hình, không yêu cầu thân phận, không yêu cầu trình độ học thức.
Bốn đạo đức tối thiểu: trung thực, trung thành, đoàn kết, ham học hỏi.
Không chỉ con người mà đến một số yêu nhân cũng mon men tới đây để đăng ký.
Điển hình là Nhật Nguyệt Kỳ Hội vừa mới thu nhận hai hoa yêu, một nam một nữ làm kỳ thủ chuyên nghiệp kiêm vũ công.
Nhật Nguyệt Y Dược Hội cũng có một chuột tinh chuyên điều chế độc dược.
Để giải quyết lượng thông tin khổng lồ này, nếu không có thiên phú phân tích và ghi nhớ siêu phàm thì Ma Kim sớm đã tẩu hỏa nhập ma.
.
Sáng sớm ngày mai, mọi người tập trung trước sân ngắm hoàng hôn, thơm lẫn nhau một cái đầy yêu thương.
Ma Kim và các phu nhân lại chia nhau ra để giải quyết công việc của Nhật Nguyệt, mấy bé nhện yêu cũng phải cắp sách tới trường, Lam Ngọc và Thanh Thanh cũng ẳm Tiểu Đông tới Nhật Nguyệt Kỳ Quán để trông coi.
Tối hôm qua sau khi bình định được đám hung thú, Ma Kim vội vàng trở về Kim Phủ để tắm rửa nên không có thời gian để gặp gỡ các nô lệ ở Hầm Ngục.
Lần này hắn tới, đám nô lệ tung hoa, trải thảm làm đủ trò tiêu khiển.
Đặc sắc hơn cả là Vũ Nguyệt cũng tham gia, nàng ta cùng đám nữ sinh của mình múa một bài kiếm pháp uyển chuyển "Cũng may là hắn không bắt ta phải lõa thể."
Ma Kim vỗ tay khen ngợi hết lời, ra lệnh cho ả ta ngồi lên đùi hắn để cùng xem nhiều tiết mục tiếp theo.
Vũ Nguyệt không thể từ chối yêu cầu này, dù gì thì ả vẫn cần lấy lòng hắn để hắn không quên đi giao ước.
Nhưng bất ngờ thay, Ma Kim chủ động vòng tay qua ôm lấy Vũ Nguyệt, khẽ hỏi:
-Có muốn về Sơn Quốc không?
-Đương nhiên là có rồi.
-Thế thì tuần sau ta sẽ thả ngươi ra.
Nhưng mà có một điều ta lo lắng.
-Ta thề sẽ ta sẽ nói tốt về ngươi trước mặt bọn họ.
Dù sao thì ngươi cũng không hề bạc đãi ta, à, ừm, ngoại trừ lúc đầu.
-Ta lo cho ngươi hơn là bản thân ta.
Liệu rằng khi ngươi trở về, Sơn Quốc có để ngươi yên ổn?
-Ngươi lo xa rồi.
Việc ta làm không thẹn với lòng, không bán đứng tổ quốc thì sợ gì chứ.
-Ừm.
Mong là vậy.
-Ngươi...!thực sự thả ta sao?
-Ừa.
Dù gì qua vũ điệu lúc nãy, xem chừng các nữ nô của ta cũng đã lĩnh hội đủ kiếm ý của ngươi.
Vũ Nguyệt cũng chẳng biết nói gì hơn, đành cùng hắn tận hưởng khoảnh khắc thú vị này.
Ngày trước nghe về ma giáo, ma tu, Vũ Nguyệt chỉ nghĩ tới đám người vô đạo, tàn độc.
Nhưng khi tiếp xúc với những giáo đồ ở đây, nàng ta đã ngộ ra cuộc đời tươi đẹp đến nhường nào.
Những nữ giáo đồ ngày ngày trò chuyện vui vẻ, họ nói về chủ nhân mãi không chán, họ cùng nhau tắm, cùng nhau ăn uống, cùng nhau học tập và làm việc.
Họ là một tập thể đầy kỷ luật nhưng