Sau khi an táng cho lão bà tội nghiệp kia, Ái Như đã lập ra một tổ chức mang tên Viện Dưỡng Lão để có thể giúp đỡ cho người già neo đơn trong Hoàng Hà Thành.
Ngân sách của Kim Gia dư giả nên Kim chủ như hắn đành chiều theo tấm lòng nhân hậu của các nữ nhân, dẫu cho nó có là những việc không đem lại lợi lộc gì đi chăng nữa.
.
Tháng Mười Hai đã đến, Ma Kim cùng Hồ Mẫn đích thân đi tới Nhật Nguyệt Viễn Chinh để chủ trì buổi tuyển chọn thành viên.
Vì trong giới tu chân, Kim Gia chưa hề có chỗ đứng vững chắc nên không quá nhiều người hứng thú tham dự, đếm sơ qua chỉ tầm sáu tán tu cảnh giới nhị giai trung kỳ.
Vốn đợt tuyển chọn lần này, Ma Kim cũng không quá bận tâm nên quyết định chọn hết, thậm chí hắn còn nhìn ra có vài tên do thế lực khác cài vào mà vẫn giả vờ làm ngơ.
Nguyên nhân chính là vì Ma Kim đã quyết định dồn lực lượng hết vào một cổng, cổng còn lại thì thuê đám tu chân giả này canh gác.
Làm như thế vừa đảm bảo việc "thu hoạch" diễn ra suôn sẻ và an toàn, vừa giúp che đậy thực lực của Nhật Nguyệt Giáo.
Kế hoạch này sớm đã được hắn nghĩ từ lúc nghe Đại Nô tiết lộ thung lũng Khánh Hòa có tận hai Cổng Ngoài.
Tuy vậy, cứ không phải để mặc cho sáu tên xa lạ này làm gì thì làm, ngoài việc cho Trương Định Hùng cải trang tham gia cùng đoàn người viễn chinh, Ma Kim đã chú ý đến một tên tu chân giả đặc biệt.
Y tên Tự Đức, một trăm lẻ hai tuổi, vũ khí chiến chỉ là nấm đấm cứng cáp của bản thân, ngộ tính và phẩm chất xem ra cũng rất tốt.
Phàm những tán tu, thứ cần nhất của họ chính là ngộ tính và may mắn, bởi lẽ nếu không có thế lực hỗ trợ và hướng cho con đường đúng đắn sẽ rất khó để tiến bộ, ngoài ra nguy hiểm luôn rình rập mọi lúc và mọi nơi.
Tên Tự Đức vừa gặp mặt đã bày tỏ lòng ngưỡng mộ đối với Kim chủ:
-Kim công tử chỉ trong thời gian ngắn đã lập ra một thế lực lớn mạnh, tương lai chắc chắn là một tượng đài chói lọi.
Tại hạ vô cùng ngưỡng mộ.
Ma Kim phủi tay phủ nhận:
-Ái chà, tiền bối đây đừng nói quá như thế chứ, tiểu bối chỉ là một phàm nhân bình thường mà thôi.
Tự Đức trên gương mặt vẫn tràn ngập sự kính trọng:
-Ta đã đi qua nhiều nơi, gặp vô số người, nhưng vừa đặt chân xuống hai vùng đất Hoàng Hà và Khánh Hòa, tại hạ liền có thể cảm nhận một bầu không khí vô cùng ấm cúng hiếm nơi đâu có được.
Hỏi ra thì mới biết là do một tay Kim Gia tạo nên.
Ma Kim bỗng trầm giọng, nghiêm túc nói:
-Đấy, nói năng chẳng biết ngượng miệng gì cả.
Tự Đức liền chững lại, gương mặt đăm chiêu, nghĩ không thông, chỉ đành hỏi rõ:
-Không biết ta đây đã nói sai chỗ nào mạo phạm đến Kim công tử?
Ma Kim bỗng cười lớn, thoải mái nói:
-Đông sang tuyết rơi đầy, hàn khí thổi lung lay, các hạ mà cảm nhiệt, chắc chắn không ở đây.
Tự Đức cũng bật cười sảng khoái, tùy tiện vỗ vai Ma Kim mà bộc lộ cảm xúc:
-Ngươi cũng thật biết làm người ta thót tim đấy, hahaha.
Sau đó nhận ra hành vi tùy tiện, y liền rút tay lại, xin lỗi đối phương.
Đương nhiên là Ma Kim để bụng.
Sau khi thu xếp chỗ ở cho các thành viên, hắn liền đích thân gặp riêng Tự Đức để thuyết phục:
-Tại hạ vừa nhìn đã thấy tiền bối là người đáng tin.
Tự Đức lúc này vẫn chưa rõ ý định của đối phương, liền trực tiếp hỏi:
-Không biết Kim công tử có dặn dò gì?
Ma Kim không hề giấu giếm, thẳng thắn nói:
-Việc là, trong số các thành viên tham dự đợt viễn chinh lần này, ta nghi ngờ có kẻ nội gián đến từ thế lực khác đến quấy phá.
Bọn chúng rất nguy hiểm và thâm độc.
Ta muốn nhờ tiền bối đây quan sát chúng, đương nhiên, ta sẽ trả công hậu hĩnh.
Tự Đức dẫu sao đã cũng hành tẩu giang hồ đủ lâu để hiểu những lời Ma Kim bộc bạch, y liền gật đầu đồng ý và nói:
-Ta sẽ chú ý đến họ.
Nhưng ta không dám mong Kim công tử thưởng thêm gì đâu.
-Tiền bối cũng phải cẩn thận đấy! Nếu đợt này thành công viên mãn, ta sẽ cân nhắc đến việc đặc cách cho tiền bối đây làm chủ quan tổ chức viễn chinh này.
Tự Đức lại lần nữa vỗ vai Ma Kim và cười lớn:
-Haha, công tử quả thật biết nói đùa.
-Ngài tin hay không thì cũng được.
Ta xin phép cáo lui.
-Công tử đi thong thả.
Ma Kim rời khỏi phòng, vừa đóng cửa cái là hắn bỗng bốc hơi ngay lập tức, thì ra hắn cẩn thận đến độ làm mấy việc như này cũng phải dùng tới Phân Thân Kỹ.
.
Vấn đề đó xem như đã được giải quyết, dù rằng có hơi sơ sài một chút.
Ma Kim trở về Hầm Ngục để huấn luyện cho giáo đồ về một số biện pháp bảo vệ an toàn cho các nhân vật quan trọng trong lúc thí luyện, không ai khác ngoài Ái Như, Tuyết Hân, ba bé tiểu chu, Lam Ngọc và Tiểu Đông.
Lần này Ma Kim dẫn theo tận năm mười giáo đồ để trợ chiến, tất nhiên đa phần trong số họ chỉ là nhất giai hậu kỳ mà thôi.
Nhưng trước giờ Nhật Nguyệt Giáo săn linh, ma thú phần nhiều dựa vào trận pháp và binh khí cho nên thực lực không là vấn đề gì cả.
Tất nhiên những con nào mạnh vượt tầm kiểm soát thì sẽ giao cho mấy nữ hồ sẽ lo liệu.
Ma Kim dặn giáo đồ một thì dặn mấy nữ nhân của hắn mười:
-Phải theo sát ta! Phải theo sát ta! Dẫu cho ma thú có rượt đến nơi thì cũng không được bỏ chạy nếu không có sự cho phép của ta, rõ chưa?
Thiên Khả nói đùa:
-Thiếp cứ nghĩ mọi người phải theo sát ta mới phải chứ...
Ma Kim liền đáp:
-Nàng là lá chắn cho cả tập thể mà, theo sát nàng thì nguy hiểm lắm.
Thiên Khả ngơ ngác:
-Không phải nhiệm vụ của ta là bảo vệ cho mọi người thôi sao.
Ý ta là Kim Gia ấy.
-Không nha.
Nàng phải bảo vệ cho mấy tên giáo đồ của ta nữa, nếu có chết thì nàng chết đầu tiên.
-Gì chứ.
Huhu.
Ta chỉ mới nhị giai sơ kỳ mà thôi.
Mấy con ma thú ở hai cổng này không phải chàng đã bảo là tầm nhị giai trung kỳ trở lên sao?
-Đúng là vậy, nhưng sức phòng thủ của nàng tới mức hậu kỳ, vậy nên yên tâm đi.
Trừ khi mà dàn tấn công của chúng ta chết sạch thì nàng mới hi sinh thôi.
-Không chịu! Ta cũng là nữ nhân, ta muốn được che chở!
-Im mồm.
Sao nay lại nhõng nhẽo thế.
Ta tịch thu Thiên Thuẫn bây giờ.
-Hứ, đồ phân biệt cảnh giới.
Ái Như đắn đo suy nghĩ rồi lên tiếng:
-Hay là để thiếp, Hân muội và các con ở lại ngoài đây? Dù gì thì bọn thiếp chỉ nhất giai hậu kỳ, lại còn chẳng tinh thông trận pháp gì cả...!đi theo chỉ sợ làm vướng víu...
Ma Kim bẹo má nàng, nói lời an ủi:
-Ta phân tích thấy trong Trung Tâm còn an toàn hơn ở ngoài.
So với ma thú thì ta càng sợ lòng người hiểm ác hơn.
Có các nàng ở bên cạnh thì ta mới yên lòng, mà ta yên lòng thì mới có thể tập trung được.
Hai nàng tuy không tinh thông trận pháp nhưng đây