Bốn nữ hồ được phái đi do thám khu vực tiếp theo đã quay về báo cáo.
Ma Kim thấy tình hình khá ổn nên hắn liền đốc thúc mọi người chuẩn bị hành quân.
Trước khi rời đi, Ma Kim còn sai thuộc hạ dọn dẹp lại bãi chiến trường cũ, những cái bẫy, hố chông và nhiều vật dụng sinh hoạt được thu gom lại tiêu hủy.
Có kẻ thắc mắc tại sao một người tính toán chi li như chủ nhân lại chịu bỏ vài canh giờ để "tổng vệ sinh", Ma Kim ôn tồn giải thích:
-Chúng ta phải chừa chỗ cho năm sau, hoặc nhiều năm sau yêu thú và linh thảo phát triển chứ.
Dẫu sao thì đi săn quanh khu vực Cổng Trong cũng an toàn hơn.
Dẫu cho chúng ta sau này thăng lên Trung Giới, thì vẫn phải lo cho thế hệ tương lai của giáo phái.
Đám giáo đồ trầm trồ ngưỡng mộ tầm nhìn xa trông rộng của chủ nhân.
Thật ra vốn Ma Kim yêu cầu làm vậy chủ yếu là để bọn thuộc hạ rà soát lại có đánh rơi vật phẩm quý giá nào không thôi, không thì cũng là câu giờ để hắn nghiên cứu chiến thuật kế tiếp.
Ma Kim phải tính toán kỹ lưỡng tài nguyên, thời gian, chiến lực, tỉ lệ quý hiếm của chiến lợi phẩm và nhiều thứ khác để tối ưu hóa ba mươi ngày ít ỏi.
Vì mấy thứ rắc rối này, Ma Kim không thể phán đoán trước ở ngoài, chỉ khi trực tiếp thu thập đủ thông tin và phân tích tỉ mỉ, hắn mới dám hành động.
Dẫu sao, lần này hắn mang theo vài nữ tử yếu đuối, không thể nào chủ quan như cái lần bị ong chích sưng vù khắp người.
Ái Như, Tuyết Hân và Thiên Khả, ba phu nhân hiền hậu này tu tiên nên họ không thể hấp thu huyết tinh thể thượng hạng để tăng cường sức mạnh như những tên giáo đồ Nhật Nguyệt.
Ma Kim hai lần mạo hiểm cho họ cùng vào Trung Tâm cốt là để họ thiền luyện hấp thụ lượng linh khí dồi dào ở đây.
Mấy tiểu chu cũng được dẫn theo để học hỏi kinh nghiệm và tu luyện, có mỗi Tiểu Đông do quá nhỏ nên phải ở nhà, mẹ Lam Ngọc đã vắt sữa để sẵn trong bình bảo quản đặc chế và cha Ma Kim đã phó thác cho gần sáu tên thuộc hạ thay phiên chăm bẵm đứa trẻ ấy.
Thật ra Tiểu Đông không hề yếu, tư chất nó rất cao là đằng khác, để nó vào Trung Tâm hít thở vài ngụm chắc cũng tiến vào nhất giai ngay.
Nhưng có một điều quan trọng, cái mũi của nó không rõ tại sao rất là nhạy cảm với dâm khí của Ma Kim, mà dâm khí của hắn sau những giờ phút máu lửa tăng rất cao.
Nếu mà để Tiểu Đông hấp thụ như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm sinh lý, mà nếu cách xa ra thì sao hắn có thể yên tâm, còn nếu vừa đủ khoảng cách an toàn thì đứa trẻ này sẽ khóc ầm lên đòi bế, tiếng khóc của nó không hề nhỏ tí nào, trong những lúc dầu sôi lửa bỏng sẽ vô cùng nguy hại, nhất là lúc người lớn đang ngủ ngon giấc.
.
Quay lại chính sự, sau trận giao tranh thắng lợi đầu tiên, Bạch Miêu đã có cơ hội hấp thụ rất nhiều dinh dưỡng, nó căng tròn như một quả bóng lớn, một vòng tay của Hồ Mẫn ôm không xuể.
Chính vì lẽ đó, vũ hồn này sẽ là con cờ chủ chốt trong những chuyến đi săn tiếp theo.
Bằng thứ tơ được cường hóa bởi huyết dịch, chồng nhiều lớp kết hợp với độc dược thì giờ đây, nó đủ sức để khống chế cả nhị giai trung kỳ yêu thú.
Thế là lại một lần nữa, bốn nữ hồ đi dạo một vòng lôi kéo đám yêu thú vào trận địa được bố trí đầy đủ.
Một tiếng gầm gú "Meo meo" khiến cho tất cả dù là linh thú hiền lành hay ma thú hung dữ đều bị tẩy não đến mức quẫn trí.
Thậm chí, Hắc Lang, con sủng vật của giáo phái đã được thuần hóa nhưng khi Hồ Mẫn nghịch ngợm lấy Bạch Miêu ra thử nghiệm thì nó cũng cả gan chống lại mệnh lệnh chủ nhân vì ham muốn lao tới cắn chết con mèo béo này ngay lập tức.
Có thể nói, Bạch Miêu giống như Hồ Mẫn phiên bản vũ hồn vậy, rất gợi đòn và trung thành với tiểu ma vương.
Lần này có tơ mèo giăng kín khắp khu đầm lầy, những con yêu thú giãy giụa vô vọng rồi chìm xuống vũng sình lầy không đáy.
Sau khoảng nửa canh giờ, thấy không còn động tĩnh, đám giáo đồ xếp thành hàng dài, để kéo lưới, những con mồi nào còn thoi thóp sẽ bị bốn nữ Hồ cắt cổ, máu bắn tung tóe lên trời như một trận mưa.
May mắn là không có thiệt hại về người trong trận chiến vừa rồi, một phần cũng vì số lượng yêu thú giao chiến ít hơn gần một nửa, có vẻ như nhiều con yêu thú đã ngửi thấy mùi nguy hiểm nên đã chuồn từ sớm.
.
Một tiếng gầm, hai tiếng gầm rồi ba tiếng gầm, Nhật Nguyệt giáo tiếp tục lê máy chém khắp Trung Tâm, kỹ thuật ngày càng hoàn thiện hơn đồng nghĩa với việc nhiều sinh linh bị tận diệt hơn, nếu có kẻ nào chứng kiến cách bọn họ đi săn thì không ai có thể nghĩ chiếm đa số trong đó là nhất giai hậu kỳ.
Ma Kim sau vài trận chiến thì đã trở nên nhàn rỗi hơn nhiều, hắn chỉ việc ngồi trên thuyền để tịnh tâm, cố gắng ngăn không để mức dục vọng tăng cao.
Hồ Mẫn đương nhiên hiểu rõ điều này hơn ai hết, thế là nàng ta âm thầm xúi giục các nữ nhân bên cạnh rù quến hắn.
Lần thì Ái Như giả vờ run rẩy, ánh mắt long lanh nhìn hắn, khẽ nói:
-Chàng à, thiếp lạnh!
Tuyết Hân vẫn như ngày nào, trong đầu nghĩ ra hàng vạn câu đối thoại, nhưng khi chạm mặt thì đầu óc lại nảy số lung tung:
-Anh ơi, lần này vào Trung Tâm có cần em ngồi lên mặt anh không?
Thiên Khả thì đột nhiên ăn mặc có chút thiếu vải, tay ép ngực, khoe ra đường cong hấp dẫn:
-Ngươi đấy, sao cứ xa lánh bọn ta thế, bắt đầu chán ta rồi phải không?
Tiểu Xuân hăng hái, có cơ hội